Nó cấu tao phát và cười thành tiếng. Bà bán phở có khi là tưởng tao là thằng khốn nạn nào đang lừa gái cũng nên. Tâm lý em Hóa Đơn bớt sầu, anh em dắt nhau về văn phòng. 2 em kế toán kia và Vợ Sếp đã có mặt, đứa đang ăn xôi, đứa ăn khoai lang. Thấy bọn tao đi lên đồng loạt tung ra ánh mắt dò la xét nét, 1 là vì tao đi đúng giờ, 2 là lại đi cùng nhau. Tao giải thich luôn bảo sáng đau bụng ko ngủ đc nên lên đây ăn sáng quán quen, gặp ngay em Hóa Đơn vừa lên nên bảo vào ăn luôn. Lý do của tao lúc đéo nào cũng chỉ có vậy, đi muộn thì là tắc đường, ngủ quên. Được hôm đi sớm thì là đau bụng đéo ngủ được. Cơ bản tao đoán chúng nó cũng đệt thèm để ý cái lý do của tao làm gì. Vợ Sếp hôm nay cũng mặc quần jean kiểu legging gì đó ko rõ, áo sơ mi kẻ đóng thùng nhìn phong cách vãi. Hôm đó ko biết có gì vui mà Vợ Sếp chủ động bảo trưa chị mời mọi người đi ăn bún mẹt nhé. Đéo mẹ, các hôm làm cả ngày thì chả mời, hôm nay thứ 7 lịch làm việc có nửa ngày, làm đến trưa thì lượn hết lại mời. Đấy là tao nghĩ hộ cho bọn kế toán thôi chứ tao cơ bản là không đi làm thứ 7 mấy, hoặc là đi cả ngày. Tao có báo với vợ chồng nhà Sếp từ đầu là thay vì đi 4 buổi sáng thứ 7 thì cho em đi 2 ngày thứ 7 được không, vợ chồng lão ừ rồi. Báo là báo thế chứ từ lúc vào công ty đến giờ được gần 2 tháng thì tao mới đi được 1 ngày thứ 7, hôm nay là buổi thứ hai. Không khi làm việc buổi thứ 7 hoặc là buổi thứ 6 hoặc là buổi đéo nào đấy trước đợt nghỉ bao giờ cũng dễ chịu, có việc gì nhẹ nhàng thì làm, việc to thì để sang tuần, còn lại là thời gian đọc báo, thuốc nước.
Đọc hết mấy lượt báo thì cũng đến 11h trưa, ngó xung quanh thấy 4 chị em vẫn đang chăm chú đọc lắm. Theo giờ làm việc thì 12h trưa mới hết giờ, những ngày khác nghe bọn kế toán kể thì Vợ Sếp cũng ít đi thứ 7 hoặc có đi thì tầm 10h là về nên các nàng tầm 11h cũng lượn hết. Hôm nay Vợ Sếp vẫn ngồi đây thì đứa nào cũng có vẻ hăng hăng say say. Đéo biết đang lướt facebook hay xem quần áo nữa. Thôi thì chúng nó như vậy mình đành phải cất lời: - Nay thứ 7 đi ăn sớm tí chị ơi, không thì sợ đông.
Vợ Sếp ngước nhìn đồng hồ phát rồi bảo: - Ok, chị em mình đi đi.
Vợ Sếp có con vespa Lx, thi thoảng đi ô tô của Sếp, 2 vợ chồng có con atis màu đen. Vợ Sếp bảo đi ăn ở chỗ gần Nguyễn Chí Thanh ấy, có quán ngon lắm.
Đéo gì ăn miếng bún mà đi 5-6km, tao bảo nắng quá em gọi taxi đi nhé. 1 đứa kế toán ok, 2 đứa kia đéo nghe vì nó muốn ăn xong là về luôn, kệ mẹ tao cứ gọi. Có xe ngay gần đấy đến. Tao vào mẹ ghế sau, con bé kế toán leo ngồi ghế trước, Vợ Sếp vào ngồi cạnh tao. Đường Hà Nội cuối tuần đến buổi trưa mà vẫn đông, chắc là cũng cơ số công ty làm nửa ngày thứ 7, chuyện trò tào lao dăm ba câu thì cũng đến quán bún. Vcl đông, loanh quanh mãi mới có bàn, bàn ngồi bệt ở tầng 2, quán nhìn đẹp như quán cafe. Gọi 2 mẹt bún, tao gọi thêm 2 chai bia uống 1 mình. Sáng nay ăn sáng cũng bún phở, đến trưa lại ăn bún nên ko trôi cho lắm. Tao đứng dậy trước 1 chút ra trả tiền. Nói là được mời chứ 1 thằng con trai đi với 4 đứa con gái cũng nên sĩ diện tí, cơ bản là ăn bún nên tiền nong cũng nhẹ nhàng chứ đi ăn nhậu hết tiền triệu thì tao phải ngồi đến cuối cho đứa nào mời thì nó trả. 2 đứa kế toán kia ăn no tròn bụng tấm tắc khen ngon, chùi mép chùi mồm xong thì tàu lượn không còn dấu 11 vết. Đéo hiểu làm gì mà vội thế, từ từ làm chén nước đã chứ. Bọn nó về thì bọn tao cũng về chứ cà kê làm gì, ngồi trên xe bà Vợ Sếp bảo: - Chị mời để chị trả tiền, cậu tranh trả làm gì? Tao bông đùa: - Ơ em có tranh trả đâu, là em ra trả 1 mình chứ có ai tranh trả với em đâu mà em phải tranh.
- Thì tại cậu đứng dậy trước mà.
- Thôi đáng bao nhiêu đâu ạ, lúc khác chị trả cho em cũng được.
Tao quay sang nhìn vô tình lại bắt gặp ánh mắt bà ấy nhìn tao, nhìn nhau chừng 3 giây thấy mặt bà ấy ửng hồng tao quay ra nhìn đường. Con mẹ này hình như hơi nhạy cảm, hay là vẫn nhớ chuyện hôm trước. Có gì đâu nhỉ, cả ôm cả xoa vυ' nó chưa được 2 phút, bản thân tao quên mẹ ký ức đấy rồi, đéo biết nó có nhớ ko nữa.
Tao muốn nó quên như chưa có chuyện gì, lúc ấy chẳng qua là nửa tỉnh nửa say nửa mơ chứ bình thường đéo bao giờ có chuyện đó. Cho dù bà có xinh đẹp chừng nào đi nữa hay thậm chí có gợϊ ȶìиᏂ tao đi nữa thì tao cũng ko để phát sinh cái gì loằng ngoằng với ba ấy, ko chỉ vì là Vợ Sếp mà còn là vì chữ tâm, nɠɵạı ŧìиɧ là điều gì đó tao ko bao giờ nghĩ đến và cho phép. Về đến văn phòng thì tao vào chỗ ngồi, bà Vợ Sếp vào phòng tiếp khách.
Tao hỏi: - Ơ chị chưa về ạ? Bà ấy bảo: - Nay con bà về ông bà nội chơi, chồng thì đi họp lớp hay gì đó nên về nhà 1 mình chán.
Tao kệ, ậm ừ. Ngồi ngâm cứu tí hồ sơ xem liệu có xơi được món hạ tầng ko, cứ phải chuẩn bị tâm thế sẵn sàng. Dự toán sơ bộ để khi bọn tổng thầu tung ra thì cũng bon chen xem thế nào. Phần hạ tầng giao thông làm lợi nhuận khá vì chủ yếu dùng máy, các khoản đất cát san lấp lấy chỗ nọ bù chỗ kia cũng lời lãi tốt. Xong việc thì cũng gần 4h, tao cũng đéo để ý xem bà ấy làm gì. Kệ mẹ tắt máy chào bảo em về trước ạ..... Vcl đường Hà Nội. Nút đường Bưởi, Hoàng Quốc Việt hôm đéo nào cũng tắc. Đứng chôn chân mẹ nửa tiếng rồi nhích được 15m. Bực dọc phết.
Hình như sắp trung thu hay sao ấy thấy ông bố bà mẹ chở con cái cầm vài món đèn cá chép, đèn ông trăng vui mắt phết. Đi trước tao độ 1m có 1 nữ thanh niên chở 1 đứa bé cỡ 3 tuổi ngồi sau, đéo biết già hay trẻ nhưng cứ gọi là thanh niên cho trẻ.
Chắc cũng dân công sở thấy mặc zuýp đen sơ mi trắng. Tắc đường đứng chờ xe thấy chống chân xuống, váy hở quá đùi nhưng mà chân ko được đẹp cho lắm. Đéo biết xinh không vì nó ở trước tao ko nhìn thấy mặt. Thằng bé đang cầm cái gậy như ý của tôn ngộ không, loại có đèn nhấp nháy 2 đầu, vô tình nó quay lại nhìn tao. Tao trừng mắt, chỉ tay vào nó gằn quát đủ để nó nghe tiếng thôi. Thằng bé sợ sợ lấm lét quay mặt đi, kiểu trẻ con tò mò nên tao chắc chắn 1 tí nó sẽ quay đầu lại. Căn đúng lúc nó quay đầu lại nhìn thì tao lại trừng mắt, bặm môi chỉ tay gầm gừ. Thằng bé 12 khóc toáng lên khiến mẹ nó quay lại hỏi, thằng bé chỉ tay vào tao. Đây là lúc tao nở nụ cười thân thiện hết sức nhẹ nhàng bảo: - Bé đáng yêu quá nhỉ, chờ xe lâu quá nên mệt à? Rồi nhìn mẹ nó. Đéo biết phải mẹ nó ko nữa, nữ thanh niên cũng nhìn tao cười. Thằng bé đéo hiểu chuyện gì ngơ ngác sao mình lại cười với thằng đốn mạt vừa quát mắng mình thế kia nhỉ. Lúc này mới nhìn rõ mặt, gương mặt trẻ mà, đoán tầm 22-23 tuổi là cùng, xinh xắn, trắng trẻo, nhìn khá tri thức. Thế đéo nào lấy chồng sớm thế mà con lớn thế kia rồi.
Vừa nghĩ vậy xong thì người đẹp kia cất lời: - Ngoan, chịu khó tí rồi về dì mua cho đèn ông sao nữa nhé. À hóa ra là dì chứ đéo phải mẹ. Thảo nào. Đường vẫn tắc, rút điện thoại gọi gạ xem mấy thằng bạn rảnh ko để làm mấy chầu beer cho mát. Ko thằng nào nghe máy. Hài. Đang định gọi lại thì thấy số lạ gọi, mà số nhìn quen quen chứ ko lạ lắm: - Alo... - Chị... đây, (à hóa ra Vợ Sếp, lần trước mình say về ngủ bà ý có cuộc gọi nhỡ) - Vâng, có chuyện gì ko ạ? - Cậu về đến nhà chưa? - Em chưa ạ, đang tắc đoạn Bưởi - Anh nhà chị bảo cậu tối qua ăn cơm bàn chuyện gì đấy.
- Ui tối em bận rồi ạh - Gớm, bảo người yêu thả cho 1 hôm.
- Chị cứ đùa, em đang độc thân vui tính mà, có điều em hẹn mấy đứa bạn tụ tập rồi. Để sáng mai được ko ạ? - Ừ, thế chị bảo lại anh.. Đệt, cả mấy ngày ko thấy mặt lão Sếp, lúc Vợ Sếp bảo đi họp lớp đâu đấy cơ mà, tối về ngủ mẹ đi lại gọi bàn việc đéo gì. Lẩm bẩm thế, chưa hết câu thì thấy Sếp gọi bảo qua nhà anh, hôm nay anh vừa gặp mấy đứa bên tổng thầu rồi, nó bảo dự kiến sang tuần là tung thầu gói hạ tầng đấy... . Thôi đành. Nhưng chí ít cũng phải trực tiếp thông tin chứ lại xúi vợ bảo qua nhà ăn cơm là thế đéo nào. Vâng dạ bảo Sếp là thế tầm 7h em qua, về tắm giặt cho đàng hoàng chứ đứng tắc đường ngôi hôi rình đi ăn cỗ thế nào được. Đúng hẹn tao ăn mặc giản dị quần ngố, áo phông dép lê đi taxi đến cho chắc cú, vì đoán là kiểu gì chả uống rượu, lúc về lại mệt bỏ mẹ. Dừng ở đầu ngõ mua cân táo, tính tao đi tay ko uống rượu cứ ngại ngại. Cuốc bộ vào nhà Sếp, thấy lão đang ngồi hút thuốc uống nước xem tivi. Tao vào chào hắn cũng lịch sự đứng dậy đón bảo vào uống nước. Nhìn vào bếp thấy im ắng lắm, thế là thế beep nào, bảo mời đến ăn cơm cơ mà. Nước thì nhà tôi cũng đầy nước. Dường như đoán được ý tao nên Sếp nói đón đầu luôn: Uống chén nước đã xong anh em mình ra nhà hàng ăn, ở nhà nấu không được ngon, chị đang đi lấy xe tí chở anh em mình đi rồi chở anh em mình về, rượu chè ko nên đi xe, à chú đi taxi đến à. Đm tưởng thế nào, tao cũng nghĩ rồi, mình làm đéo gì đến mức mà vợ chồng hắn phải làm cơm mời mình đến nhà ăn. Quả không sai, thế thì là gọi đến bàn việc tại nhà hàng chứ đéo phải mời đến nhà ăn cơm. Tao khách sáo trả lời vài câu là không có gì, anh em mình ngồi quán thấy tiện hơn, đỡ mất công 13 chị em dọn dẹp. Sếp mời điếu thuốc, công nhận là thuốc thơm, lão này hay hút thuốc gì tao quên mẹ tên rồi, bao màu trắng, điếu màu trắng, hút nhẹ êm, thơm. Tao thì thời điểm đó hay hút malboro đỏ, đậm. Kéo vài hơi hắn kể hôm nay có gặp mấy thằng người Việt bên tổng thầu ngồi văn phòng thì dò là được thông tin rằng việc chọn thầu phụ là do cái thằng Hàn l*и mà hôm cty bọn tao mặc cả giá với thằng giám đốc của cty tổng thầu phê duyệt. Bọn kỹ sư việt ở phòng plan ko có quyền gì, chỉ là công nhân excel thôi. Tao hỏi vậy ông giám đôc dự án ở dưới công trường thì sao thì Sếp trả lời cũng hỏi dò về lão đấy nhưng mấy thằng kia ko biết, chỉ hóng hớt được là ông giám đốc dự án này là bạn thân của giám đốc tổng thầu ở bên Hàn. Còn quyền quyết định đến đâu thì đéo rõ vì lão ấy mới sang.
Vấn đề nữa là việc thanh toán thì thế nào, Sếp cũng hỏi được là thanh toán theo hằng tháng, sẽ bảo vệ khối lượng thực tế thi công để trả tiền. Phụ thuộc nhiều vào thanh toán của chủ đầu tư nữa. Té ra bọn này chơi kiểu lấy khối lượng thực tế của nhà thầu phụ rồi bê lên hoặc chỉnh sửa qua loa rồi bê lên chủ đầu tư, nếu chủ đầu tư thanh toán thì nó cũng thanh toán xuống dưới cho thầu phụ, còn chủ đầu tư ko thanh toán thì nó cũng sẽ nợ lại thầu phụ. Kiểu này thì cũng khó nhằn nếu chủ đầu tư ít tiền, lại phải tìm hiểu thông tin về chủ đầu tư nữa. Đang trò chuyện thì Vợ Sếp đánh xe về bảo gửi cu con bên ông bà, chiều mai mới về, anh em lên xe đi thôi. Lần này thì Vợ Sếp đưa đến cái quán gì chỗ Láng Hạ. Thế đéo nào bà này có vẻ thích khu vực này thế nhỉ, cứ loanh quanh Nguyễn Chí Thanh, Láng Hạ. Cũng ko để tao thắc mắc lâu bà ấy kể luôn là nhà chị gần đây, gần cầu Cống Mọc đéo gì đó. Gái Hà Nội, ko rõ mấy đời nhưng sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Quán này không lớn không nhỏ, cũng có 2 tầng, thực đơn thì cái đéo gì cũng có tuy nhiên khi hỏi tao ăn gì thì tao nhìn thực đơn rồi bảo em ăn sườn nướng, xin lỗi hôm nay hết mất sườn non nên ko có sườn nướng. Tao hỏi lại thế có sườn rán hay sốt me gì đó cũng được, cũng đéo có. Vl quán. Hỏi có món gì thì bảo hôm nay có nhiều hải sản tươi ngon. Hải sản thì ko phải món tao ưa thích nên đẩy cho vợ chồng nhà Sếp gọi, tao bảo gì cũng được.
Cho chai rượu táo mèo đi, ko có, thế cho chai nếp đi, ko có. Thế có rươụ gì, dạ nhà em có vodka, zenka, Xmen, người sói, người nhện...Toàn kể ra mấy cái rượu cồn công nghiệp. Như loằn. Thôi cho chai vodka vậy... Vừa ăn vừa bàn việc, Vợ Sếp gọi nồi lẩu hải sản, đéo nói gì chỉ cặm cụi nhúng và gắp cho 2 thằng đàn ông. Kể cũng buồn, thi thoảng tao phải cắt chuyện công việc mà hỏi han bà ấy vài câu, hỏi vài câu thì thằng Sếp lại quay về công việc, thao thao bất tuyệt. Hai anh em làm hết chai rưỡi, đủ phê rồi. Khi về đến nhà Sếp tao bảo xin phép về luôn thì bà Vợ Sếp bảo để chị đưa về luôn. Thôi phiền anh chị làm gì, em đi taxi về có mấy chục. Lão Sếp cũng khăng khăng bảo để chị chở chú về, có gì mà phiền. Thôi thì cung kính ko bằng tuân mệnh. Tao lại leo lên xe bà ý chở về. Không khí trong xe có gì đó hơi nặng nề, tao lại cất lời trước hỏi: - Trước chị làm gì? - Chị làm bên logictis - Ơ thế chị học trường gì? - Chị học giao thông - Uầy, giao thông mà cũng có con gái xinh như chị cơ à? 14 Bà khẽ mỉm cười: - Ừ, trước chị thích sư phạm cơ nhưng bố chị bảo học giao thông xong theo theo nghề bố, thế là thi vào giao thông học ngành kinh tế.
- Thế bố chị làm nghề gì? - Bố chị làm lái xe, haha. Đùa vậy thôi bố chị cũng làm lĩnh vực logistics Vậy là cũng có vẻ con nhà tiểu thư đây, hỏi thêm tí thông tin cho đỡ nhạt nhẽo thì bà này có 1 chị gái và em gái nữa, nhà có 3 chị em gái, bà ấy là giữa. Chị gái lập gia đình cũng ở HN, em gái vừa học xong đại học chưa xin được việc đang ở với bố mẹ. Bà ấy kể từ lúc sinh con xong thì nghỉ ở nhà trông con + cũng tính sắp tới đi làm lại vì thằng cu 3 tuổi rồi đi học rồi nên nhờ ông bà đưa đón được. Tao hỏi chị làm kế toán cho công ty nhà luôn thì bà ấy bảo ko có chuyên môn với lại làm cty nhà mình bị vô tổ chức, muốn đi làm ngoài cho quy củ. Hơn nữa công ty bé tí có gì mà làm, nếu nhiều việc thì mới làm. Hóa ra bà này cũng tiểu thư phết, chê công ty của chồng bé ko xứng tầm với bà ấy, thế là cũng có tí kiêu ngạo giống tao rồi. Qua vài lần rẽ thì cũng đến nhà tao, đúng hơn là nhà tao thuê. Tao thuê tầng 2 của 1 căn nhà trong ngõ, có cầu thang đi bên ngoài nên cũng tự do đi lại. Ngõ ô tô đi vào được, bà Vợ Sếp đưa tao đến tận nhà luôn. Lúc đấy khoảng hơn 10h tối, nếu phải đứa khác thì nghi là tao sẽ bông đùa rủ vào nhà chơi, tuy nhiên với bà này thì đéo được. Tao chỉ cảm ơn thôi rồi tao xuống xe đi vào. Rượu vào chỉ đủ phê, thế là cũng khó ngủ. Lướt facebook nhắn tin bừa cho em người yêu cũ... đại khái là hi, ha, dạo này vẫn ổn chứ.
Đéo thấy phản hồi gì, tao cũng đéo để ý nữa. Lại nghĩ về vấn đề công việc, giờ phải điều tra xem bọn chủ đầu tư có mạnh hay ko, rồi thì phải làm thế nào lấy le với lão giám đốc dự án, rồi thì có nên tham gia vào gói hạ tầng khi chưa rõ mọi thứ hay ko.
Công ty bé nếu nhận nhiều việc là vỡ trận như chơi, nhưng tao lại muốn thể hiện mình vì lúc nào tao cũng vênh mặt với tâm thế là tao được mời về chứ đéo phải xin vào, tao muốn khẳng định tao ko phải hạng xoàng. Đang mạch ủ mưu thì ting ting con ng yêu cũ nhắn tin trả lời: - Em vẫn ổn, anh thế nào? - Anh không ổn lắm, vừa đi nhậu về qua phế.
- Đấy dây xây dựng bọn anh suốt ngày nhậu.
Đm đọc đến đây lại ức chế, đéo hiểu ai nhồi sọ cho nó mà nó toàn nghĩ xấu về dân xây dựng thế, nhưng dù sao cũng chia tay rồi, đéo có gì phải nóng giận nữa.
Tao im lặng ko nhắn lại, trong đầu lại nghĩ về công việc, tách bạch từng việc ra để xử lý theo trình tự... Lại ting ting - Sao thế, anh ngủ rồi à? - Chưa ngủ - Thế sao ko trả lời em? - Thì em có hỏi gì mà anh trả lời, em đang phán xét mà.
- Em ko có ý đó.
- Không sao đâu, bây giờ em phán xét thế nào chả được.
15 - Anh đừng nói thế, thực ra thì... .
Quan điểm của tao là cái gì đã cũ là cũ, lúc yêu thì rất yêu nhưng chia tay rồi là thôi, đéo nuối tiếc gì nữa. Đừng lằng nhằng làm gì cho thêm mệt. Đặc biệt là muốn khống chế kiểm soát tao là cái việc tao khó chịu nhất, bạn gái cũ của tao thì lúc nào cũng muốn tao phải dành toàn bộ thời gian cho nó. Nhưng vậy tao còn cái gì là riêng tư, là cái gì cho bản thân, nói mấy lần rồi nhưng ko được nên trước sau cũng chia tay. Thôi vậy cho nhẹ nợ.
11h đêm, thế đéo nào khó ngủ thật. Có điện thoại, lại số lạ. Đứa đéo nào gọi giờ này ko biết.
- Alo, Em...đây. (À em kế toán Hóa Đơn) - Sao lại gọi anh giờ này? - Em muốn nói chuyện với anh.