Thặng Giả Vi Vương [Bác Chiến]

Chương 3

3.

Vốn là phải đợi đối tượng hẹn hò, nhưng sao giờ lại thành…

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đứng cạnh mình, trong đầu thầm nghĩ hai người chả ai nói với nhau câu nào như vậy thì hơi lúng túng, nhưng mà nói gì giờ?

“Đúng lúc quá, em cũng tới đây ăn cơm à?” Tiêu Chiến nở nụ cười thương mại cực chuẩn của mình, nói chuyện với Vương Nhất Bác.

Nghe được câu này, Vương Nhất Bác như rơi vào trầm tư, vừa nghĩ vừa nhớ lại.

“Không phải vậy,” Vương Nhất Bác mở miệng, “anh trai em nói với em rằng anh ấy ở đây có một người bạn cũng trong nghề, còn nói với em người ta rất giỏi, bảo em tới gặp rồi học hỏi kinh nghiệm. Nghe nói người anh kia cũng thích motor giống em, anh ấy còn đặt chỗ trước ở đây nữa. Vừa nãy anh trai em có nhắn em bảo là anh kia sẽ ngồi ở bàn gần cửa sổ, sau đó em mới vào tìm.”

Vương Nhất Bác khua khua ngón tay chỉ dãy bàn gần cửa sổ, Tiêu Chiến cũng nhìn theo hắn.

“Ừm… Hàng này, em nhìn thấy mỗi anh Chiến.”

Tiêu Chiến mặt hơi cứng lại. Tối hôm qua nói chuyện với Lưu Hải Khoan, bạn anh có nói em trai cậu ta sinh năm 97. Đứa nhỏ ấy chắc không phải là Vương Nhất Bác đâu nhỉ…

“Anh cậu, tên gì?” Tiêu Chiến ôm một tia hi vọng cuối cùng đặt câu hỏi.

“Dạ, là Lưu Hải Khoan. Cơ mà anh ấy không nhiều tóc mái (lưu hải) như cái tên đâu he he he he.”

Vương Nhất Bác cố ý kiếm chuyện đùa một chút nhằm thay đổi bầu không khí. Lúc nói chuyện còn mấy lần nhìn tới nhìn lui không ngừng hi vọng cái người “anh” mà Lưu Hải Khoan nhắc tới sẽ xuất hiện.

Ngược lại, tia hi vọng cuối cùng của Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác hoàn toàn dập tắt.

“Tốt lắm, em… khỏi tìm nữa.” Tiêu Chiến gọi chàng trai vẫn đang âm thầm nhìn chung quanh trước mặt mình. “Em ngồi đi.”

Vương Nhất Bác hơi chần chờ.

Vừa nãy lúc đỗ xe máy bên ngoài, Vương Nhất Bác có nhìn vào trong, tất nhiên khó tránh khỏi giật mình. Trước đó, lúc Lưu Hải Khoan nói chuyện này, Vương Nhất Bác còn cảm thấy sao có thể trùng hợp đến vậy? Vừa làm cùng công ti, còn ở bộ phận kinh doanh nữa.

Nhưng mà chọn chỗ ăn lại vô cùng hợp khẩu vị Vương Nhất Bác.

Khi vào nhà hàng, hắn có nhìn quanh một lượt. Cũng bởi vì đây là nhà hàng cao cấp nên thực khách không đông, nhìn đi nhìn lại chỉ thấy một mình Tiêu Chiến ngồi bàn gần cửa sổ, cả một dãy bàn đó chỉ có anh ngồi.

Thế ra vị Omega 27 tuổi, trong không đến một năm tới mà không có đối tượng sẽ bị đem đi cưỡng chế ghép đôi là Tiêu Chiến, Omega Tiêu Chiến sao?

Vương Nhất Bác hết sức không tình nguyện tiếp nhận sự thật, hắn muốn chào Tiêu Chiến rồi đi. Nhưng mà qua thêm vài vòng xác nhận thông tin nữa, Lưu Hải Khoan chính xác là muốn giới thiệu Tiêu Chiến cho hắn.

“Vậy… Anh Chiến đang đợi em sao?” Một lời nói ra, một tia hi vọng cuối cùng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không thể nói một cách rõ ràng. Có thể là bởi thấy bản thân tuổi còn nhỏ, có thể là do nhìn Tiêu Chiến chẳng giống một người yêu thích motor, hẳn là Lưu Hải Khoan lừa hắn rồi.

“Chắc là… đúng vậy đi.” Tiêu Chiến mở điện thoại tìm tin nhắn, vào trang hồ sơ cá nhân của Lưu Hải Khoan. “Đây là người bạn Lưu Hải Khoan của anh, chắc cũng là anh của em đúng chứ?”

Cả hai rơi vào im lặng.

Ước chừng mấy chục giây sau, nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, dùng giọng nói nhẹ nhàng lễ phép hỏi hai người chọn món gì cho bữa tối.

“Em có đặc biệt thích cái gì không?” Tiêu Chiến cầm thực đơn, Vương Nhất Bác ngồi đối diện nghe anh hỏi cũng ngẩng đầu lên.

“Dạ?” Vương Nhất Bác không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ hỏi về khẩu vị của mình. “À, em không ăn được đồ cay, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt. Anh cứ chọn đi ạ, em vừa mới về nước, cũng không rõ cái nào mới tốt.” Vương Nhất Bác nói xong lại đem mặt trốn sau quyển thực đơn.

“Không ăn cay.” Tiêu Chiến thấp giọng lặp lại yêu cầu về món ăn của Vương Nhất Bác rồi theo bản năng khẽ gật đầu.

Đối với Tiêu Chiến mà nói, người không ăn cay thì không thể ngồi cùng bàn với anh, không thể cùng anh tiến xa được. Kiểu, khẩu vị không đồng nhất, làm bạn cũng đã phiền toái lắm rồi.

Sau khi chọn xong món ăn cùng đồ uống, Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh gọi điện cho Uông Trác Thành cầu giúp đỡ.

“Cậu đang làm gì đấy?” Tiêu Chiến vô cùng gấp gáp.

“Hở? Đang chuẩn bị ra ngoài.” Uông Trác Thành giọng nói nghe có chút lười biếng.

“Tôi bảo này, lão Lưu không biết ăn phải cái gì mà giới thiệu Vương Nhất Bác cho tôi làm quen rồi hẹn hò!” Tiêu Chiến đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn Vương Nhất Bác ở bên ngoài cũng đang cúi đầu bấm điện thoại, hẳn cũng đang tìm viện binh rồi, chắc là không tới chỗ anh đâu.

“Uầy? Cậu thích Vương Nhất Bác đến vậy cơ à?” Giọng Uông Trác Thành nghe hơi thảo mai xíu.

“Trời đất ơi, cậu điên à? Không phải tối qua tôi vừa kể cậu nghe là hôm nay lão Lưu giới thiệu cho tôi một em trai 97 sao?”

“Ờ nhớ rồi, sinh năm 97, tràn đầy sức sống thanh xuân, vô cùng tốt đẹp, rồi sao?”

“Hắn ta không nói với tôi là cậu trai sinh năm 97 đó là Vương Nhất Bác!!!” Tiêu Chiến không biết phải làm sao, tay không cầm điện thoại chống nạnh, mắt thi thoảng nhìn ra bên ngoài.

“Làm gì mà căng, Vương Nhất Bác biết là cậu mà vẫn tới, hai người có thể thành đôi mà!” Uông Trác Thành không biết lấy đâu ra tự tin mà suy luận như thế.

“Anh zai à, cậu ấy cũng có biết là tôi đâu. Lão Lưu cũng chỉ bảo cậu ấy rằng tôi cũng làm ở công ti nhà cậu ta, tôi cũng chỉ biết người kia là em trai lão.”

“Ố ồ, anh Khoan quả là biết cách làm mối hơn tôi. Tôi vất vả bao năm mà chẳng làm lại nổi! Hôm nào phải gặp mặt xin chút kinh nghiệm mới được.”

Đến cùng vẫn chẳng giải quyết được cái gì, Tiêu Chiến bất đắc dĩ cúp máy, chỉnh lại quần áo một chút rồi về chỗ.

Bên ngoài, ngón tay Vương Nhất Bác cũng vô cùng nhanh nhạy tắt màn hình tin nhắn.

Vương Nhất Bác thực sự không còn gì để nói. Mặc dù biết anh mình có ý tốt, mà mình cũng tin người quá, cứ ngỡ là anh trai kia cũng thích motor nên mới vui vẻ đi gặp. Giờ nghĩ lại chỉ thấy bản thân rất đần.

Hắn còn muốn trả lời tin nhắn của Lưu Hải Khoan nhưng Tiêu Chiến đã trở lại, nếu vẫn cứ cắm mặt vào di động thì không hay cho lắm. Thế là đem điện thoại cất đi, vừa suy nghĩ thêm phải làm sao cho lễ phép, giữ thể diện đôi bên rồi thì nhanh nhanh chóng chóng kết thúc buổi hẹn này.

Thức ăn dần được bưng lên. Cuộc nói chuyện của hai người sau đó đa phần là do Tiêu Chiến chủ động dẫn dắt.

“Sau này có vấn đề gì khó cứ trực tiếp hỏi, mới về nước, rất nhiều vấn đề liên quan giá thị trường và thói quen chưa nắm được, như vậy bình thường thôi.”

Tiêu Chiến cười với hắn, một câu này hoàn toàn không có “anh” cũng chẳng có “em”, đúng kiểu lời chỉ bảo của một cấp trên dành cho cấp dưới.

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu.

“Để anh Chiến thất vọng rồi.”

“Thất vọng?” Vương Nhất Bác đem miếng bánh ngọt trong miệng còn chưa nhai kĩ nuốt xuống, hình như quá ngọt thì phải, “thất vọng gì cơ?”

Tiêu Chiến vẫn luôn mỉm cười, không có hề có vẻ gì là không vui.

“Vốn là tới đây, anh của em hình như muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho anh Chiến… Nhưng em…”

Lời nói đứt quãng không đầy đủ nhưng ý tứ thì hết sức rõ ràng.

“Ây, không có gì đâu.” Đã hai bảy tuổi rồi, giờ có gấp cũng vô ích. Nên gặp được ai đó thì trước đấy đã gặp rồi, chỉ là không có, không có ai cả.

Vương Nhất Bác nhìn anh rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Bữa cơm này cũng được xem là yên ổn kết thúc, không hề có ước định gì trong tương lai, cũng không có quá nhiều câu xin lỗi. Ăn xong, ai lại về nhà nấy.

Mặc dù Tiêu Chiến đối với việc hẹn hò với người kém nhiều tuổi không phải là có quá nhiều hi vọng, nhưng thẳm sâu trong anh vẫn thầm mong mình có thể tìm được bến đỗ an toàn. Anh trước giờ tuy có nói "thà một mình còn hơn chọn sai" nhưng mà nếu nói anh không chờ đợi, không mong muốn thì là nói dối.

Tiêu Chiến lại một mình trở về nhà, tắm, xem ti vi, chín giờ kém lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Sáng thứ hai đi làm, Tiêu Chiến phải sang tổng công ti họp bàn về dự án mới, thế là dứt khoát không tới chi nhánh luôn mà đem công việc trong ngày giao phó cho Vương Nhất Bác, không có gì lấn cấn.

Vương Nhất Bác vốn còn bơi trong biển suy nghĩ rằng thì anh và hắn liệu có bối rối khi đối diện với nhau sau bữa cơm kia không, thế mà Tiêu Chiến đã chẳng cho hắn cơ hội cảm thấy bối rối.

Gần trưa, lễ tân lên khu vực làm việc của tổ kinh doanh, mặt lộ rõ vẻ khó xử. Cô đến trước cửa phòng Tiêu Chiến, nhìn bên trong không có ai thì càng rối.

“Chị tìm anh Chiến có việc gì không?” Vương Nhất Bác thấy vậy, chủ động hỏi.

Vừa quay đầu liền thấy cậu nhân viên mới tới chưa lâu, nữ nhân viên có chút do dự, “Cậu có biết bao giờ sếp Tiêu quay lại không?”

“Hôm nay anh ấy đi họp. Chưa thấy nhắn thêm gì cho tôi, chắc là không về ngay được đâu, có chuyện gì sao, gấp lắm à?” Vương Nhất Bác trên mặt gần như viết đầy chữ “tôi có thể giúp”.

“Cậu… Không gấp nhưng khá quan trọng.” Cô gái mắt nhìn tới phòng tiếp khách VIP của công ti.

“Chị nói gì?” Vương Nhất Bác hơi bối rối.

“Để tôi nói thẳng vậy, chắc là cậu cũng nghe rồi, hay là cứ báo cho sếp Tiêu trước cái đã.”

“Chuyện gì ạ? Có người tới sao?”

“… Lục Gia Hạo tới.”

“Dạ…” Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua cái tên này. “Vậy tôi qua đó trước xem có chuyện gì.”

“Cũng được, nhưng mà cậu phải báo cho sếp một tiếng, nhất định phải nói tên! Nhất định phải nói tên cho sếp Tiêu đấy.”

Nhân viên lễ tân nhấn mạnh hai lần chuyện cậu phải nói rõ tên khách đến cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hiển nhiên không dám qua loa, mở máy điện thoại nhắn tin cho anh.

Lục Gia Hạo đang ở công ti.

Tiêu Chiến vừa tan họp, mở máy ra đã thấy tin nhắn Vương Nhất Bác gửi đến.

Trên đó còn có tên bạn trai cũ của anh.

– TBC –