Nghe được lời này, Ôn Kỳ Ngọc mất khống chế, lại khóc lớn lên, tay nhỏ dùng sức nện ở ngực hắn, u oán nói: "Ngươi cũng muốn thao ta, một đám các ngươi đều nghĩ thao ta, các ngươi đều coi ta là cái gì?"
Nàng khóc đến thương tâm như vậy, Lưu Hi than một tiếng, đem mỹ nhân nhi ôm vào trong ngực trấn an.
Hắn từ từ kể ra: "Tất nhiên ta sẽ không cưỡng bách ngươi ngay lúc này, ta chỉ là đã nghẹn lâu lắm, nghẹn đến mức khó chịu, Ngọc Nhi dùng tay giúp ta cầm một chút được chứ?"
Nàng nghĩ, dùng tay so với dùng thân mình thì tốt hơn bao nhiêu lần, giờ phút này cả người nàng đều đầy vết bầm tím, hoa huyệt bị căng đến mở rộng ra, hiện tại còn chưa kịp thu lại, vẫn còn đau đớn, nàng thật sự không nghĩ sẽ lại bị thao. Vì thế, Ôn Kỳ Ngọc gật gật đầu, dưới ánh mắt cực nóng của hắn, đôi tay ngọc vươn ra bao vây cự vật của hắn vào trong.
Tay nàng mang theo một chút lạnh lẽo, khi tiếp xúc với dục long nóng bỏng, thế nhưng trong nháy mắt hắn sướиɠ đến nỗi phun ra một tia thanh dịch, thanh dịch dọc theo qυყ đầυ đi xuống, cuối cùng nhỏ giọt trên bàn tay trắng nõn.
Nàng còn chưa bắt đầu xoa đâu! Đôi tay liền đã ướt!
Lưu Hi còn cười nói: "Nhìn đi, nó thật sự nghĩ ngươi."
Ôn Kỳ Ngọc đỏ mặt lên, không để ý tới hắn mặt dày vô sỉ, tay nhỏ bắt đầu mềm nhẹ mà vuốt ve, xoa động lên.
Thẳng thắn mà nói, nàng không cảm thấy dùng tay có thể cho hắn được bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ, thế nhưng tiếng hít thở của Lưu Hi lại càng thêm thô nặng, côn ŧᏂịŧ càng nhảy dựng bạo khởi trong tay nàng. Nàng không biết, nam nhân trừ bỏ cảm giác của thân thể, vẫn còn thị giác bị đánh sâu vào, giai nhân trần trụi tuyệt sắc đang dùng đôi tay nhỏ nhắn hầu hạ huynh đệ của hắn, hắn nhìn đến hình ảnh này liền không ngừng kɧoáı ©ảʍ......
Côn ŧᏂịŧ ở trong tay không ngừng bành trướng, trên thân gậy gân xanh vờn quanh, đỉnh to như trứng gà, mã mắt cứ một tia rồi lại một tia thanh dịch tràn ra, biểu thị rằng hắn sẽ rất mau tiến đến đỉnh núi sung sướиɠ.
Nam nhân rốt cuộc không nhịn được, đỡ lấy cái gáy nàng ấn xuống phía dưới, giọng khàn khàn: "Hút ra đi."
Ôn Kỳ Ngọc thuận theo mà cúi thân xuống, đầu trứng gà đem cái miệng nhỏ căng bạo, mã mắt tiến thẳng vào yết hầu, một trận nhiệt dịch bắn ra, xông thẳng vào thực quản, đôi tay nàng vẫn còn ra sức mà vuốt ve thân gậy, giúp hắn phun sạch sẽ.
Côn ŧᏂịŧ huynh đệ Lưu gia đều là lớn kinh người, ngay cả hương vị dương tinh cũng không khác biệt lắm. Ngày thường nàng đều bị hoàng đế cắm vào, mỗi ngày một đống tinh hoa cũng trốn không thoát, cho nên nhìn thấy côn ŧᏂịŧ lớn tương tự như của hoàng đế, thật ra một chút cũng không bài xích, phảng phất giống như bị huấn luyện, vừa thấy đến côn ŧᏂịŧ lớn của huynh đệ Lưu gia liền ngoan ngoãn mà há mồm, mặc cho bọn hắn cắm lộng.
Lưu Hi thỏa mãn mà bắn sạch sẽ vào trong miệng nàng, sau khi rút ra phân thân, thế mà nàng lại ngoan ngoãn đuổi theo, đem chất nhầy trên côn ŧᏂịŧ đều rửa sạch sẽ.
Hắn nhướng mày, không khỏi cảm thán mỹ nhân quả thật là họa thủy, nàng thiên kiều bá mị như vậy, bá giả thiên hạ nếu thấy chỉ hận không cầm tù nàng cả đời, hoàng huynh độc sủng với nàng cũng đúng, nhân chi thường tình thôi.
Ôn Kỳ Ngọc hầu hạ xong, bị hắn phóng ngã trên giường.
Lưu Hi lấy ra bình thuốc, lòng bàn tay dính thuốc mỡ, du tẩu toàn thân nàng, trừ bỏ hoa huyệt, da thịt trên người đều được hắn xoa qua. Sau đó hắn lại thay đổi bình thuốc mỡ, múc ra một khối to, đưa vào trong u huyệt của nàng......
"Ngô!" Đau quá a, bên trong hoa huyệt nóng rát cực kỳ.
"Kiên nhẫn một chút." Hắn tiếp tục bôi.
Hoa huyệt chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bắt đầu từng đợt co rút lên, hoa tâm phun dâʍ ŧᏂủy̠ ra bên ngoài, đem thuốc mỡ tách hết ra.
Lưu Hi buồn cười nói: "Lúc này ngươi còn cơ khát? Không phối hợp bôi thuốc, là vẫn muốn mở động huyệt, để nam nhân thao lộng càng tiện hơn sao?"
Ôn Kỳ Ngọc bị thuốc mỡ tra tấn đến không chịu được, thanh âm ách ách nói: "Vương gia, có thể đổi thuốc hay không, a a a, ta thật là khó chịu......"
"Không có." Nam nhân cự tuyệt nàng, lại múc ra một khối to, đưa vào trong huyệt.
Huyệt vẫn dâʍ ŧᏂủy̠ đào thiên như cũ, ngón tay hắn vừa vào, thế nhưng lại moi ra được một đầm nước lớn.
Lưu Hi trêu ghẹo nói: "Nghe nói lũ lụt ở Giang Nam làm ruộng đồng hủy hết, cũng không biết có phải giống cái huyệt của ngươi hay không, không ngừng mà ra nước."
"Vương gia, a a......" Nàng cũng không nghĩ muốn chảy nước, nên là gian nan cũng phải nhịn.
Lưu Hi thưởng thức mỹ cảnh nàng phun nước, cứ thong thả mà đưa thuốc vào, càng đưa vào thì nàng phun ra càng nhiều.
"Có phải vương gia cố ý tra tấn ta đúng không, ô ô......"
Vật nhỏ này cũng thật thông minh. Trong phủ làm gì thiếu thuốc mỡ quý giá, nhưng hắn lại làm ý xấu mà chọn một lọ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn như vậy, để nàng phun nước mãi không thôi. Ngẫm lại mỗi ngày nàng ở trong cung chịu quân ân mưa móc, thật sự sung sướиɠ, mà hắn ở ngoài cung, cơ khát thân mình nàng, phân thân trướng đau đến cực điểm, kêu người khác tới lại đều không được thống khoái. Thuốc mỡ này chỉ là trừng phạt nho nhỏ thôi.
Ôn Kỳ Ngọc chịu không nổi, xin tha nói: "Ta để Vương gia thao, ta để Vương gia thao, đổi thuốc mỡ cho ta đi, ô ô ô, cầu ngươi......"
"Ngọc Nhi nếu cầu hoan bổn vương, bổn vương sẽ không cự tuyệt nàng. Chẳng qua niệm tình thân mình ngươi có thương tích, hôm nay tạm miễn. Ngày mai lại tìm ngươi tính nợ." Lưu Hi thay đổi thuốc mỡ, đưa thuốc lạnh lẽo mát mẻ vào trong động, hoa huyệt cũng dần dần bình ổn xuống, bị bôi lên lớp thuốc thật dày.
Cả ngày nay nàng ngồi dưỡng thương, ngay cả ăn cơm cũng là để Vương gia ôm nàng ngồi lên trên đùi, tự mình đút đồ ăn cho nàng.
Nàng vặn vẹo eo tỏ vẻ bất mãn. Nàng không mảnh mai đến mức tự mình không thể ăn cơm.
Lưu Hi hừ lạnh nói: "Tao huyệt của ngươi ngồi vào trên ghế, sẽ không làm ướt của bổn vương sao?"
Biết hắn khi dễ nàng, nàng không có cách nào, đành phải để hắn bón một ngụm lại một ngụm.
Thuốc trong vương phủ quả nhiên là thần dược.
Thân mình nàng sang ngày hôm sau đã khôi phục như lúc ban đầu. Lưu Hi kiểm duyệt mỗi một tấc trên thân mình nàng, trong ngoài hoa huyệt đều lấy kính Tây Dương xem xét thật kỹ, cuối cùng thở dài: "Quả thật là mị cốt thiên thành. Nữ tử thường lui tới phải ba ngày mới khôi phục, ngươi chỉ cần một ngày đã tốt."
Ôn Kỳ Ngọc đỏ mặt, quay đầu sang một bên.
Thực mau, nam nhân cầm lên cằm nàng, ánh mắt nàng bị bắt nhìn thẳng hắn, nam nhân cười lạnh nói: "Như thế nào, đã quên lời nói ngày hôm qua?"
Thật ra trong lòng nàng không tính sẽ hoan ái cũng hắn, không phải vì nàng không tiếp thu Thành Vương, mà vì cảnh tượng ngày hôm qua làm nàng quá ghê tởm, do đó nhất thời không muốn tiếp xúc với thân thể nam nhân.
Ôn Kỳ Ngọc nói: "Ta hữu tâm vô lực."
(hữu tâm vô lực: muốn mà không có cách làm)
Lưu Hi đã đè ở trên thân mình nàng, trả lời: "Ngươi cứ ngoan ngoãn thừa nhận là được."
Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi cuồng phong bão tố hắn sắp mang tới.
Lại không nghĩ tới, cái miệng nhỏ bị hắn ngậm vào trong miệng, hơi thở ấm áp của hắn cũng phun trên mặt nàng.
Lưu Hi giống như nhấm nháp mỹ thịt, tinh tế liếʍ hôn cánh môi nàng, chờ tới lúc nàng lơ đãng, lại xông thẳng vào trong miệng thơm tho. Đầu lưỡi của hắn truy đuổi cái lưỡi đinh hương , nuốt mật ngọt trong miệng của nàng như cực kỳ cơ khát.
"Ngô ngô......" Nàng bị hôn một lúc lâu, hơi thở không thuận, đỏ lên khuôn mặt nhỏ, đôi tay đẩy ở hắn trước ngực.
Nam nhân rốt cuộc buông nàng ra, chỉ thấy mỹ nhân dưới thân hoa nhan kiều dung, làm người thương tiếc, bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng.
Lưu Hi đắc ý cười cười, lại hôn hôn cái cổ thiên nga thon dài, đôi môi dọc theo thân thể mê người mềm mại đi xuống. Chỗ hai vυ' là nơi cực lạc mất hồn, hắn dùng đầu lưỡi, liền hút nàng đến khi nàng kêu lên, đại nhũ theo hô hấp hỗn loạn phập phồng trên dưới, bị hắn ngậm hút càng sâu, cắи ʍút̼ càng dùng sức.
Nửa người dưới của nàng đã điên cuồng tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, đều tràn ra bên ngoài, làm ướt khăn trải giường.
Nội tâm rõ ràng rất phản cảm với một hồi tính sự này, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật, một khi bị nam nhân trêu chọc, nàng rất nhanh chóng tiến vào trạng thái dâʍ đãиɠ, tách ra hai chân mong hắn đâm thủng.
Đầu lưỡi của Lưu Hi tiếp tục một đường trượt xuống phía dưới, xoay vòng vòng ở rốn nhỏ tinh mỹ, làm eo thon vặn vẹo, cuối cùng đi vào hoa huyệt, một ngụm ngậm lấy hai bên mị thịt, hút mạnh vào trong miệng, đem thịt non kéo ra nhây mυ'ŧ, rồi lại đột nhiên buông ra, hai cánh thịt non "Bang, bang" quay trở lại miệng huyệt, va chạm mãnh liệt làm nàng kiều mị kêu "A".
Hoa huyệt được mở ra bằng hai ngón tay, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt như sương sớm, lại cũng giống như nước mắt của nàng, chảy xuôi cuồn cuộn không dứt.
Đầu lưỡi xoay tròn dọc theo miệng hoa huyệt, đem một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ cuốn vào trong miệng nuốt vào, trêu ghẹo nàng nói: "Mỹ nhân thật ngọt."
"Vương gia, vào đi......" Ôn Kỳ Ngọc bị đầu lưỡi của hắn trêu chọc đến không kiềm chế được, giờ phút này thân thể của nàng cực độ hư không, khát cầu bị hung hăng thao lộng.
"Bổn vương còn chưa ăn đủ đâu." Hắn lại cúi đầu, đi liếʍ láp hoa châu đã bạo trướng.
Hoa châu bị đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dâʍ ŧᏂủy̠ lại càng tràn đầy hoa huyệt, xối xuống làm cằm hắn ướt nhẹp.
"Ân ân, a a a a a, ta không được......" Nàng còn chưa bị thao, đã cao trào một đợt! Thân mình mẫn cảm làm nàng không có chỗ dung thân, Ôn Kỳ Ngọc liền anh anh khóc thút thít.
Nhân lúc nàng đang ý loạn tình mê, Lưu Hi rốt cuộc cũng chịu đứng dậy, móc ra dương cụ gắng gượng đã lâu, thâm nhập hoa tâm.
"Ngô ngô, thật thoải mái......" Nàng cảm thấy Lưu Hi không giống như lần trước. Lần trước bị hắn làm, hắn là liều chết mà thao nàng, giống như sợ không lộng đủ làm chết nàng. Lần này, có lẽ là thông cảm miệng vết thương của nàng vừa mới khép lại, hắn mềm nhẹ rất nhiều, mặc dù động tác vẫn cực kỳ có lực, lại làm nàng thoải mái cùng thỏa mãn.
Vì cái gì hắn lại thông cảm cho nàng...... Chẳng lẽ không phải từ trước tới nay nàng đều là ngoạn vật của huynh đệ Lưu gia sao......
Đôi mắt đẹp của Ôn Kỳ Ngọc mê mang nhìn về phía hắn, ma xui quỷ khiến hỏi: "Ngươi thực thích ta sao?"
Lưu Hi cảm thấy thân mình giống như bị một trận sét đánh. Kỳ thật ở sâu trong nội tâm, tất nhiên hắn cực ái nàng. Tuyệt thế giai nhân, chỉ cần mỹ mạo cùng dáng người, là có thể dễ dàng bắt được bất kỳ nam nhân nào mê luyến nàng.
Nhưng làm sao hắn có thể động tâm với nàng? Nữ nhân của hoàng huynh, ngẫu nhiên lấy tới ngủ một giấc như vậy là đủ rồi.
Cho nên hắn vô tâm vô phế cười nói: "Thân mình ngươi dâʍ đãиɠ như vậy, có ai không thích đâu?"
......
Ba ngày sau, đêm trước khi hoàng đế trở về, Lưu Hi tự mình đưa nàng về Trường Sinh Điện, bế nàng lên giường sụp, lại hôn sâu một phen, chiếm hết u hương mỹ nhân, lúc này hắn mới chịu rời đi.
Mới vừa đi ra hậu cung, một cung nữ ở chỗ rẽ gọi hắn: "Vương gia xin dừng bước!"
Lưu Hi ngoái đầu nhìn lại, nhìn cung nữ này, tựa hồ là đã gặp qua, nhưng lại nghĩ không ra.
Cung nữ bẩm báo nói: "Lệ Phi nương nương thỉnh Vương gia tới."
À, thì ra là trong cung Lệ Phi, khó trách giống như đã gặp qua.
Hắn lại không có hứng thú, trả lời: "Hôm nay Bổn vương còn có chuyện quan trọng."
Dứt lời, xoay người muốn đi.
Người nọ phía sau lại vội vàng bổ sung nói: "Sự tình có liên quan tới Ngọc phi nương nương."
Lưu Hi dừng lại, chậm rãi xoay người, trong mắt hiện lên lãnh quang.
_______________________
Hôm nay không có hứng edit lắm, mãi mới xong được 1 chương, haiz~