Hành Trình Của Mỹ Nữ Hòa Thân

Chương 1: Lương Vương cấm luyến ( H )

Phần 1

Lương Vương cấm luyến ( H )

Ở Nam Lương, Ôn Khởi Ngọc là một tuyệt thế mỹ nhân không có ai không biết.

Năm mười hai tuổi, nàng duyên dáng yêu kiều, dần đến tuổi trưởng thành.

Tiệc mừng thọ của Lương Vương chúng thần sôi nổi dâng tặng lễ vật, phụ thân Ôn Thái Hòa nhậm chức Lễ Bộ thị lang, nàng lĩnh chỉ dâng lên một khúc tước vũ.

Trong điện liền thấy một thiếu nữ như hoa như ngọc váy dài trắng thuần, quanh thân không có bất kì trang sức nào đi vào trước hoàng thất tông nhân cùng văn võ bá quan, ở trước đại điện nhẹ nhàng hiến vũ. Đại điện đang ầm ỹ là thế nhưng bỗng im hơi lặng tiếng, chỉ có đàn sáo không ngừng......

Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tựa như minh châu rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng trời đất.

Nàng múa đến nửa khúc lại bị trẹo chân, liền ngã ngồi đến trên mặt đất! Chư hầu công tử xung quanh không tự chủ được liền đứng lên, làm bộ muốn đến đỡ nàng...... Không ngờ, người nọ đi càng nhanh, long bào thoảng qua trước mắt mọi người, tốc độ như gió đi nhanh đến trước mặt thiếu nữ, đem nàng bế lên, không quan tâm liền rời đi......

Ngay cả tiệc mừng thọ của hắn ngồi đầy đại thần, thiếu niên Lương Vương đều là không quan tâm......

Hắn đem nàng đặt ở trên giường như ý, lại đặc biệt cho phép thái y trong cung cưỡi ngựa tới trị liệu cho nàng.

---

Ôn Khởi Ngọc trong hai năm nay không rời Lương Vương cung, phụ thân nàng nội trong hai năm từ Lễ Bộ thị lang thăng quan đến Thái phó, một người dưới vạn người, chương hiển thánh tâm. Trong cung, Lương Vương vì nàng mà không tiếc vung ra một đống tiền, một cảnh một vật tựa như ảo mộng, hết sức xa hoa lãng phí.

Thiếu nữ mười bốn tuổi trần trụi nằm ở trên giường bị thiếu niên tôn quý áp chế thân mình, đùi phải bị hắn nâng lên, hắn hôn khắp da thịt toàn thân nàng, cẳng chân trên không trung từng nhịp từng nhịp lên xuống, ngón chân vì thoải mái đều cuộn lên, đáng yêu đến cực điểm.

"Vương, vương, thật thoải mái, ân ân......" Nàng thẹn thùng mà ngâm nga.

Giờ phút này Lương Vương ngậm lấy kiều nhũ của nàng, đầu lưỡi dọc theo quầng vυ' đảo quanh, đem phấn hồng quầng vυ' liếʍ đến ướt đẫm, nhũ hoa bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ liền cứng, kiêu ngạo vươn cao.

Từ liếʍ mυ'ŧ chuyển sang nghiền nát, hắn học theo trẻ bú sữa hút nhiệt tình bầu ngực nàng, lại từ phía trên nóng bỏng mà nhìn thân hình mê người của nàng. Một tay nâng bắp đùi, một tay xoa nắn đại vυ'. Đại vυ' là do hắn nhiệt tình xoa nắn cùng bú ʍúŧ, từ hai năm trước còn là đồi núi nhợt nhạt, đến nay trở thành rãnh núi sâu hun hút, hắn yêu thích không muốn buông tay dùng mọi cách đùa bỡn......

"A, đau......" Nàng nhíu mày, tay hắn quá lớn, nhào nặn nhũ thịt ra đủ loại hình dạng, đồng thời miệng không biết đủ nhay cắn vυ' còn lại, đôi kiều nhũ gian nan trướng lên, lại bị hắn thô lỗ đυ.ng vào sau đau đớn xuyên tim......

Lương Vương dừng lại vuốt ve rồi lại dịu dàng hôn lên, đem thiếu nữ hôn đến thoải mái dễ chịu mà bật ra rêи ɾỉ, tiếp theo đưa một đường xuống phía dưới, ngậm lấy hoa huyệt kiều nộn.

"Ân ân, a a......" Nàng bỗng kêu to lên, làm côn ŧᏂịŧ hắn nháy mắt thêm dữ tợn mấy lần, vận sức chờ phát động.

Trong hoa huyệt  từng đợt điên cuồng tuôn ra mật dịch, đem khuôn mặt tuấn tú của Lương Vương đều phun ướt, ái dịch dọc theo cằm hắn một đường chảy xuôi, thiếu nữ mất khống chế nảy lên, thét chói tai lêи đỉиɦ. Hắn lại không có ý buông tha nàng, đầu lưỡi dọc theo hoa kính ở bên trong khuấy động, đẩy ra tầng tầng lớp lớp nếp uốn, liếʍ dịch mật ngọt ngào, môi răng hút "chậc chậc" phát ra tiếng nước dâʍ đãиɠ......

"Vương, ta không được, ô ô ô......" Hai mắt nàng mê mang, há mồm thở dốc, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tuôn như suối, Lương Vương đã hút ái dịch thế nhưng  vẫn làm ướt tảng lớn khăn trải giường, phảng phất nàng chính là tiểu nhân nhi làm từ nước.....

Lương Vương rốt cuộc buông ra thiếu nữ trần trụi, cởi bỏ áo trong, lộ ra tinh tráng thân mình cùng côn ŧᏂịŧ bạo nộ, hắn tách hai chân thiếu nữ lên cao, để hoa huyệt nàng mở rộng ra......

"Vương thượng, không cần đi vào!" Lý trí nàng lập tức thu hồi, ra tiếng nhắc nhở.

Lương Vương nhất thời sắc mặt như đen như than, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta biết!"

Vì thế bắp đùi của nàng ở giữa không trung khép lại, cẳng chân hai bên tách ra, côn ŧᏂịŧ lập tức lao vào đùi non, hắn ép hai đùi nàng lại luật động, mỗi lần đều là thúc vào kịch liệt, khe đùi cùng túi tinh va chạm mà bạch bạch bạch rung động, hoa huyệt do va chạm điên cuồng, dâʍ ŧᏂủy̠ liền vẩy ra. Qυყ đầυ chảy ra thanh dịch, theo hắn xuyên qua hai chân, nhỏ giọt ở trên bụng trắng nõn của nàng, thực nhanh trên bụng xối thành một vũng nước, lại theo điên cuồng phập phồng mà chảy ra hai bên......

"A a, a a......" Hoa huyệt trống rỗng theo động tác đâm vào rút ra trên đùi non mà co rút lại, nàng khát cầu thảo phạt sâu hơn, giờ phút này khó chịu mà vặn vẹo thân mình, cả người toàn là tìиɧ ɖu͙©.

Lương Vương cũng là vô pháp phát tiết, ghé vào trên giường, bóp chặt vòng eo của nàng nâng lên, côn ŧᏂịŧ cùng thanh dịch đâm vào nàng hậu huyệt......

"A a a ——!" Ôn Khởi Ngọc thét chói tai, cúc hoa bị dị vật cường thế xâm lấn liền bẻ gãy nghiền nát cắn nuốt thần kinh còn sót lại của nàng, cả người máu đều dồn về phía giao hợp......

Hắn chỉ có ở thời điểm khó nhịn mới có thể đâm cúc huyệt nàng, một năm được ba bốn lần, hôm nay lại là khó kiểm soát......

Điên cuồng đâm vào rút ra, giường lắc lắc rung động cơ hồ muốn gãy, giường màn càng giống như sóng biển phiêu đãng trong không trung......

Lúc lâu sau, hắn mới ở cúc huyệt phóng thích, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tất cả bắn vào tràng đạo, hắn lại không muốn rút ra, liền nằm sấp xuống, từ sau ôm lấy thân thể mềm mại, cực kỳ nhu tình mà ở nàng bên tai nói: "Cô luyến tiếc ngươi."

(Cô: cô gia, là cách xưng hô của các anh với nữ chính)

Cúc huyệt nàng còn hàm chứa dương cụ, hai người chặt chẽ tương liên, nàng cũng động tình nói: "Ta cũng luyến tiếc vương thượng."

Lương Vương hôn vành tai tinh xảo của nàng, nói: "Chớ quên cô."

Nữ tử nhu thuận nói: "Không dám quên."

---

Nàng mười hai tuổi từ một điệu múa khuynh thành sau bị tiếp nhập Lương Vương cung, nằm trên giường một tháng chân mới tốt lên.

Lúc đó, thiếu niên Lương Vương đang định đem nàng chiếm làm của riêng, lại thu được chiếu thư từ Đại Minh.

Biên thuỳ tiểu quốc của Nam Lương, 5 năm trước sau cuộc chiến "Nam lĩnh náo động" trở thành nước Đại Minh, Lương đế hạ thấp vì Lương quốc, đối với Minh đế cúi đầu xưng thần. Đại Minh thiên tử  là một thiếu niên đế vương sát phạt quyết đoán, thân chinh đánh trận xác chết trôi trăm vạn, hắn cùng Đại Minh quân thiết kỵ tạo ra giang sơn như họa.

Chiếu thư thế nhưng muốn Lương Vương dâng lên mỹ nhân Ôn Khởi Ngọc, khi nàng mười bốn tuổi đưa đến Minh Đô hòa thân.

Lương Vương lúc này mới nhớ tới, ngày ấy tiệc mừng thọ có hai tên Minh Triều ngự sử, đại biểu vì thiên tử sang Lương Quốc đối hắn dâng lễ.

Nghĩ đến chính là bọn họ trước Minh đế đề cập Ôn Khởi Ngọc. Cho nên, hai năm nay, Lương Vương chỉ dám đem nàng bí mật thu ở trong cung quyển dưỡng, không danh không phận.

Lương Vương có điều không biết chính là, hai vị ngự sử sau khi hồi kinh, đã hướng thiên tử hội báo hết thảy như thường.

Minh đế lúc ấy ngồi ở trên long ỷ, vài phần chán ngán mà một tay chống ở trên tay vịn, hỏi:

"Cung yến nhưng có gì dị thường?"

Hai vị ngự sử nháy mắt lặng im nhìn xuống dưới, bộ dáng không biết như thế nào mở miệng.

Minh đế đâm hứng thú, cất cao giọng nói: "Có gì thú vị?"

Một ngự sử tâu: "Con gái Nam Lương Lễ Bộ thị lang Ôn thị, mười bốn tuổi, ở đại điện hiến vũ một khúc......"

Thiếu niên nhướng mày, chờ hắn nói tiếp.

"Thật sự đẹp đến loá mắt, thế gian khó có được......"

Minh đế thấy hai vị thị lang đã qua tuổi ba mươi, thế nhưng đề cập đến một thiếu nữ mười hai tuổi mặt lại đỏ bừng, lập tức phóng túng cười to, Kim Loan Điện sang sảng tiếng cười, thật lâu không tiêu tan.

Hắn thuận miệng nói: "Đã vậy, Thường Hải," hắn chuyển hướng đại thái giám, "Liền nghĩ chỉ lệnh Lương Vương hiến mỹ nhân đi!"

Thiên tử qua mấy ngày liền đã quên việc này, nhưng vì vô tình nói giỡn một câu, lại thay đổi mệnh cả đời thiếu nữ...... Đảo mắt 2 năm trôi qua, nàng đã đến tuổi cập kê.