Xuyên Đến Thịt Văn Bị Thao Phải Làm Sao?

Chương 161:

Một người ngoại tộc thế nhưng sống sờ sờ mà xuất hiện ở biển sâu nơi nhân ngư sinh hoạt, tin tức này làm cho cả tộc nhân ngư nổ tung, bất kể nhân ngư già trẻ lớn bé đều mang vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm ta, bất luận ta đang làm cái gì, đi đường hay ăn cái gì, nói chuyện hoặc im lặng, đều có thể khiến cho bọn họ kinh ngạc hít thở từng đợt.

Ta……

May mắn trải qua mấy ngày, sự tò mò và cảm giác mới mẻ của các nhân ngư đối với ta dần dần biến mất, ta ở trong mắt bọn họ rốt cuộc biến thành người qua đường Giáp. Điều này rốt cuộc làm cho ta thở dài nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng trong lòng lại vẫn nhịn không được thầm nghĩ như cũ: Rõ ràng nhân ngư các ngươi mới là giống loài khiến cho người ta oanh động.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía cung điện cách đó không xa, không biết tiểu nhân ngư —— không, là công chúa nhân ngư khôi phục được bao nhiêu rồi.

Đột nhiên, có mấy tiểu nhân ngư nhảy đến trước mặt ta, tâm của ta nhịn không được mà nhảy nhót lên.

*

“Bên ngoài vậy mà lại có nhiều loại chủng tộc, còn có đồ ăn ngon như vậy, ta nghĩ muốn lên mặt biển nhìn xem một chút!” Giọng nói non nớt của Sally mang theo rất nhiều mong muốn, “Tri Hiểu tỷ tỷ, ngươi nói nếu như chúng ta lại lớn hơn một chút, phụ vương có đồng ý mang chúng ta lên trên mặt biển nhìn một chút hay không? Ta thật sự rất muốn đi.” Khuôn mặt nhỏ nhìn lên phía trên mặt biển, Sally vẫy vẫy đuôi hướng bơi về phía trước mấy mét, tạm dừng một chút sau lại bơi trở về, có hơn sợ hãi bắt lấy tay của Tri Hiểu, “Nhưng mà ta rất sợ bọn họ sẽ bắt ta lại, rồi lột từng mảnh vảy của ta ra, sau đó chém rớt cái đuôi của ta.”

Tri Hiểu sờ sờ đầu Sally, ôn nhu nói: “Không cần sợ, chỉ cần chúng ta không bơi đến gần mặt biển, thì sẽ không có người phát hiện sự tồn tại của chúng ta, chúng ta ở chỗ này rất an toàn.” Tuy rằng Tri Hiểu nói như vậy, nhưng mà ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía ta.

Thật ra ta vẫn luôn theo bản năng nhìn về phía nàng, cho nên lúc nàng nhìn về phía ta, liền cùng mặt đối mặt, sau đó không cần nghĩ ngợi ta dùng ngữ khí chém đinh chặt sắt bảo đảm nói: “Ta bảo đảm ta và tộc nhân của ta khi nhìn thấy các ngươi, tuyệt đối sẽ không thương tổn các ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Câu nói cuối cùng của ta nói với Tri Hiểu —— cũng chính là công chúa nhân ngư bảo đảm, thời điểm ta ý thức được chuyện này, mặt ta nhịn không được mà đỏ bừng lên. Ta chột dạ cúi đầu không dám xem đôi mắt long lanh tràn ngập sự cảm kích và thân thiện của nàng, trong lòng cũng đang không ngừng cầu nguyện nàng không phát hiện mặt ta đỏ ửng khác thường.

“Ta thay các nhân ngư cảm ơn ngươi, có thể ở đây.” Tri Hiểu bơi đến nắm tay ta, không nghĩ tay nàng lại ấm áp như vậy, ta ngẩng đầu, nụ cười trên mặt nàng vừa đơn thuần, lại vừa chân thành, ta lại nhịn không được nhìn chằm chằm mặt nàng, quên mất mình ở chỗ nào, thậm chí quên sứ mệnh đang ở trên lưng mình.

Rất nhiều rất nhiều năm về sau, ta không còn gặp qua khuôn mặt đơn thuần như vậy, nụ cười có lúm đồng tiền chân thành. Ở tuổi này ta còn đang ngây thơ mờ mịt, bộ dáng giờ phút này của nàng giống như đã khắc sâu vào trong đáy lòng ta. Ở quá trình ta từ nhỏ yếu vô tri dần dần trưởng thành, trở thành người có thể một mình đảm đương một phía, mỗi một lần ta cho rằng mình sẽ không thể chống đỡ được nữa, nhân ngư Tri Hiểu ở dưới đáy lòng lại hiện lên, nàng mang cho ta sự ấm áp, dù cho ta rơi vào trong hoàn cảnh tồi tệ nhất, cũng nhẹ giọng nói ta không được từ bỏ.

“Ta nghe phụ vương nói ngươi phải trở về chỗ tộc nhân của ngươi nơi đó, ta và Sally đều rất muốn hỗ trợ, chính là…” Tri Hiểu nhìn ta, lắc lắc đuôi cá kim sắc của nàng, “Chúng ta không được phép lên trên phía mặt biển.”

Ta không đành lòng nhìn cảm xúc khổ sở ở trên khuôn mặt nàng, “Ta còn phải ở chỗ này ngây ngốc một đoạn thời gian để dưỡng thương, ngươi có thể mỗi ngày đều tới tìm ta nói chuyện phiếm, ta có thể cùng các ngươi tiếp tục nói chuyện về thế giới ở trên mặt biển.”

Như ta mong muốn, ta lại lần nữa nhìn đến nụ cười mỹ lệ thuần khiết trên khuôn mặt nàng.

Sau ngày đó, mỗi một ngày chúng ta đều ở bên nhau nói chuyện trời đất, hoặc là các nàng sẽ dẫn theo ta đến biển sâu thám hiểm, đoạn thời gian đó, là toàn bộ thời kỳ thanh thiếu niên vô ưu vô lo, vui sướиɠ nhất của ta, nhưng, đồng dạng, ngày chúng ta xa cách cũng càng ngày càng gần.

Ta không có cùng các nàng từ biệt, cũng khẩn cầu tộc vương nhân ngư không cần nói cho các nàng, ta không nghĩ nhìn đến sự buồn bã khổ sở trên mặt của các nàng.

Dưới sự giúp đỡ của nhân ngư, rốt cuộc ta cũng nổi lên mặt biển.

Nhìn bầu trời đêm yên tĩnh trên mặt biển, thật lâu sau, ta đã lên kế hoạch cho con đường báo thù của mình.