Xuyên Đến Thịt Văn Bị Thao Phải Làm Sao?

Chương 93:

“ "Nào bảo bối, há miệng ra và ăn cái này đi."

Sáng sớm hôm nay, Nguỵ Duy vừa dỗ vừa lừa gạt, cuối cùng Tri Hiểu theo hắn đến công ty.

Lúc này trong phòng tổng giám đốc, chiếc bàn lớn thường ngày chất đầy tài liệu thiết kế, bày đầy các loại đồ ăn vặt Trung Tây, Nguỵ Duy nở nụ cười tươi nhặt một chiếc bánh bao nhân tôm đưa cho Tri Hiểu đang ngồi trên ghế của mình và không thể ngừng ngáp.

Tri Hiểu khẽ nheo mắt, đưa tay lên lau giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt, há miệng nuốt chửng bất cứ thứ gì Nguỵ Duy đưa tới, mặc kệ có hợp khẩu vị hay không.

"Có ngon không?"

“Ân, ăn rất ngon.”

"Hôm nay anh nhờ bọn họ đóng gói tất cả những món ăn vặt mà anh cảm thấy ngon, nhất định có món em thích. Lại đây ăn thử đi, bảo bối, há miệng ra."

“Ân, cái này quá ngọt, buổi sáng tôi thích ăn mặn."

"Vậy để anh ăn đi."

"Ưm, đừng... uh..."

Không đợi Tri Hiểu phản ứng, Ngụy Duy cúi người tiến lên, lấp kín miệng Tri Hiểu, cạy đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng nõn của nàng, đem tất cả thức ăn bên trong nhét vào trong miệng mình, dùng đầu lưỡi nuốt xuống, tiếp tục dùng lưỡi càn quét trong miệng Tri Hiểu mỗi một chỗ, liền một ít cặn bã đều không còn dư, ăn xong rồi cũng không rời đi, tiếp tục mυ'ŧ lấy đôi môi đỏ mọng của nàng mà là hôn sâu, cho đến khi cả hai đều ngạt thở mới buông ra, , sau đó tiếp theo đút nàng ăn điểm tâm ngọt.

Làm như vậy vài lần, Nguỵ Duy chỉ đơn giản ôm Tri Hiểu đặt lên đùi, ôm eo nhỏ của cô chơi trò đút bữa sáng cho nhau bằng miệng, cho đến khi cả hai người đều thở không ra hơi, cho đến khi Tri Hiểu liên tục nói ăn không vô mới từ bỏ.

“Tri Hiểu bảo bối, anh phải đi họp, nơi này có phòng nhỏ, anh ngày thường tăng ca liền ngủ ở nơi đó. Em có thể ngủ bù, họp xong anh cùng em đi ăn tối nhớ kỹ nhất định phải chờ anh trở lại, ân?”

Giọng của Ngụy Duy khàn đi vì du͙© vọиɠ, tối hôm qua hắn chịu đựng chỉ cần Tri Hiểu một lần hắn tập trung xoa bóp cơ thể kết quả nàng thoải mái đến chìm vào ngủ lại khổ người anh em của mình, cả một đêm giơ lên thật cao!

Cơ thể Tri Hiểu gợi cảm nóng bỏng trần trụi nằm ở bên cạnh người, lại, thấy được, sờ được, chính là ăn không đến miệng! Làm cho Ngụy Duy hai mắt phun hỏa, du͙© vọиɠ ở đũng quần vốn đã cứng như sắt ép chặt vào chỗ kín của Tri Hiểu làm hắn dục cầu bất mãn ở trên giường trằn trọc một buổi tối…

Kìm nén du͙© vọиɠ bùng nổ, đồng thời đè nén ý nghĩ đem Tri Hiểu đè xuống ngay tại chỗ, Ngụy Duy đem đầu vùi ở Tri Hiểu vào vai Tri Hiểu khẽ thở dốc, từ từ điều hòa dòng máu đang bồn chồn của mình xuống, chờ một chút còn có một cuộc họp, hắn đã chậm một giờ.

“Ân, được rồi, anh chuyên tâm công việc đi.”

Tri Hiểu liếʍ liếʍ miệng, di chuyển mông vài cái muốn xuống khỏi đùi người đàn ông, lại nghe thấy người đàn ông đột nhiên rêи ɾỉ vài tiếng, bàn tay đang ôm eo cô đột nhiên siết chặt lại.

“Úc, bảo bối, đừng nhúc nhích!”

Tri Hiểu thích thú nhìn người đàn ông nghịch lửa tự thiêu, cố ý di chuyển mông thật mạnh vài cái lên chỗ nhô cao của hắn ta, sau đó nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay của hắn ta, đóng cửa căn phòng nhỏ lại giữa tiếng gầm gừ khe khẽ của người đàn ông, cuối cùng quay trở lại. Bên trong, cô thì thầm: "Anh ơi, công việc quan trọng lắm, ngoan ngoãn đi làm đi, em ở đây chờ anh trở về nha ~”

Kết quả là, cuộc họp kết thúc sớm với nhịp độ hiệu suất cao cao chưa từng có, mọi người trên mặt không hiện, nhưng trong lòng là một vạn câu hỏi?

Trời ạ! Không nghĩ tới ông chủ quyến rũ của chúng ta lại có một khía cạnh nghiêm túc và nam tính như vậy!