Mùi trên người nàng đêm nay hương vị đặc biệt nồng đậm, bất quá lại không thể ngăn cản hắn phân biệt được hương hoa thoang thoảng chỉ thuộc về nàng, mấy ngày nay hắn sớm đã khắc cốt ghi tâm hương hoa nhàn nhạt này.
Chỉ là lúc này nó được bao phủ bởi một mùi hương tương tự như trầm hương. Mùi của loại mùi này có thể khiến đầu óc con người trong nháy mắt trở nên minh mẫn, phảng phất quét dọn hết thảy ồn ào náo động, tinh lọc hết thảy hỗn loạn, suy nghĩ càng thêm rõ ràng.
Lục Tu Triết mày nhíu chặt, tuy rằng ở thế yếu nhưng vẫn như cũ trầm mặt, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt mang theo mặt nạ, ựa hồ muốn xuyên qua mặt nạ nhìn rõ nữ nhân cơ hồ mỗi đêm đều sẽ xuất hiện trong giấc mơ của hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Tri Hiểu khóe miệng cong lên, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn nam nhân bị nàng trói chặt trên ghế, nhìn hắn kìm nén cơn giận khi nghe những lời chế nhạo của nàng, rồi lại không làm gì được nàng, nhìn khuôn mặt ngày thường luôn cao cao tại thượng tổng tài mặt lạnh, giờ phút này lại chật vật bị nàng nắm ở trong tay, mặc nàng xâu xé.
Trò chơi này rất thú vị!
Tri Hiểu thong thả ung dung bước từng bước đi về phía hắn, giơ tay nhấc chân gian đều tản mát ra nồng đậm mùi hương, khiến văn phòng tổng tài to lớn này lây nhiễm mùi này.
Đây là Lâm tiên sinh cho nàng hương liệu rất hiếm thấy, rất hữu ích trong đêm nay.
“Lục tiên sinh, chẳng lẽ đêm đó ta phục vụ không có làm cho ngươi vừa lòng sao?” Tri Hiểu nghịch ngợm ngồi trên bàn làm việc, một bàn tay chống mặt bàn, váy lụa đen mảnh khảnh bao lấy đôi chân xinh đẹp bắt chéo vào nhau, tạo tư thế ngồi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Đủ rồi! Ngươi lần này lại muốn như thế nào?” Lục Tu Triết tức khắc giữa trán gân xanh bạo đột, chịu đựng xúc động muốn rít gào, nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này.
“Ha hả…” Không để ý tới ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của người đàn ông trước mặt, Tri Hiểu tự cười duyên,bộ ngực trắng nõn mềm mại trước ngực cũng đung đưa, run rẩy như một chiếc bánh pudding thơm ngon, dị thường mê người.
“Lục tiên sinh nói như vậy liền quá bạc tình, ta chính là rất cố gắng làm hết phận sự mười phần chuyên nghiệp, nếu lần trước Lục tiên sinh đối với ta hoặc là ta phục vụ có chỗ nào không hài lòng, cứ việc nói với ta, ta nhất định sẽ biết sai liền sửa đổi, đêm nay nhất định làm cho Lục tiên sinh vừa lòng!”
Tri Hiểu không sợ chết tiếp tục châm lửa, một đôi con ngươi ẩn sau chiếc mặt nạ lụa đen chớp chớp, hướng về phía nam nhân đối diện đang trong cơn giận dữ vứt mị nhãn.
Lục Tu Triết suýt chút nữa cắn nát cơ hàm răng, chỉ có thể là gắt gao nắm chặt hai tay thành quyền, lực độ lớn đến mức khớp xương trắng bệch, kẽo kẹt rung động, lại không làm gì được cái nữ nhân đáng giận này, bởi vì toàn thân của hắn cùng tay chân đều bị cột gắt gao vào ghế, chiếc ghế được cố định vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ phía sau hắn.
"Tốt hơn là ngươi nên trốn và cầu nguyện với thượng đế mỗi ngày rằng ta sẽ không bao giờ tìm thấy ngươi!"
Nhìn Lục Tu Triết như con rắn độc bị tước nanh, biết rõ vô hại lại hung tợn dùng lời nói uy hϊếp nàng, làm Tri Hiểu rất muốn phối hợp hắn làm bộ dáng thực sợ hãi, lại vẫn là nhịn không được cười khẽ.
Hắn thế nào có khả năng tìm không thấy nàng đâu? Nàng làm sao có thể khiến hắn tìm không thấy nàng đâu?
Cho dù hắn thật sự tìm không thấy, nàng cũng sẽ chủ động lộ ra sơ hở làm cho hắn tìm được không phải sao?
Bằng không nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ này đây?