Xuyên Đến Thịt Văn Bị Thao Phải Làm Sao?

Chương 61: Nơi này không có nữ nhân dùng qua đi?

Lục Tu Triết nghĩ, trước hết có thể loại trừ khả năng cấp dưới của công ty hoặc bạn bè của hắn sắp xếp chương trình "ăn mừng" như vậy cho hắn, thứ nhất là hắn không hòa thuận với cấp dưới trong công ty, ngược lại, họ thậm chí còn gọi hắn là “Lục Tu La”; tiếp theo, bạn bè của hắn sẽ không an bài cho hắn vui đùa, bởi vì, bọn họ cũng đều biết, hắn không gần nữ sắc.

Như vậy, chỉ có thể là đối thủ cạnh tranh, hoặc là, cổ đông nào đó trong công ty.

Hắn cho rằng, khả năng vế sau là tương đối lớn.

Lần này đấu thầu, hắn dùng thủ đoạn đả kích đã các thế lực chống đối trong công ty, tỏ thái độ quyết thắng trước cuộc đấu thầu và đặt chỗ cao cấp cho bữa tiệc ăn mừng này không phải tính cách xử sự tác phong của hắn, chỉ là, một ít các cổ đông trong công ty đã ngo ngoe rục rịch, bất luận là ở ngoài sáng, hoặc là ngầm, muốn đem hắn đá ra.

Cho nên, này một nước cờ, hắn cần thiết phải đi.

Năm đó, Lục Tu Triết nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy từ nước ngoài trở về, nhậm chức tổng tài, lập tức thực hiện những thay đổi quyết liệt để cứu công ty khỏi sự suy tàn.

Bất quá thời gian một năm, công ty chuyển nguy thành an, hắn lập tức vay tiền ngân hàng, đàm phán vốn mạo hiểm và tài chính doanh nghiệp, đồng thời chi tiền để xây dựng một dây chuyền sản xuất tiên tiến nhất trong ngành toàn cầu, thu hút nhiều đơn đặt hàng cho công ty. Khi tham gia đấu thầu của Thượng thị công ty đã có một khách hàng lớn lâu dài và ổn định.

Một loạt các biện pháp này đã thành công đưa công ty đi vào quỹ đạo có lợi nhuận, nhưng vì những biện pháp và thủ đoạn tàn nhẫn phạm lợi ích vốn có của một số người, vì hắn thu rất nhiều tranh luận, đắc tội rất nhiều người, bao gồm những người trong công ty.

Chỉ là, trước mắt là cái tình huống gì?

Không phải sát thủ, cũng không phải bọn bắt cóc, một cái nữ nhân mỹ diễm gợi cảm?

Chẳng lẽ nghĩ đến cái sự kiện màu hồng phấn? Hoặc là đối phương tra được, hắn chán ghét nữ nhân, cho nên…

Lục Tu Triết mày hơi chau, nhìn người phụ nữ đang chậm rãi đi về phía mình, cùng cây roi nhỏ trong tay.

Tri Hiểu nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút hoảng hốt của nam nhân, nhưng lại dùng một đôi mắt sắc bén dò xét và cảnh cáo nàng, không khỏi gợi lên một nụ cười đắc ý.

Đi đến bên cạnh người đàn ông, Tri Hiểu cúi xuống, mỉm cười quyến rũ với người đàn ông, sau đó dùng hai ngón tay in lên đôi môi căng mọng đỏ tươi của mình, in vết son môi trên đầu ngón tay lên miếng băng dính dán trên miệng người đàn ông.

“A…” Làm lơ ánh mắt của nam nhân phỏng tựa muốn đem nàng lăng trì, Tri Hiểu tự cố cười khẽ lên, thanh âm vũ mị động lòng người, hai bầu vυ' to trắng nõn trước ngực cũng khẽ đung đưa khiến người ta tâm ngứa.

Nhưng Lục Tu Triết lại thờ ơ với mỹ nhân trước mặt, hắn chỉ lẳng lặng quan sát mọi thứ xung quanh, âm thầm vùng vẫy, tìm cơ hội thoát khỏi.

Tay chân bị trói chặt không thoát ra được, không có vũ khí sắc bén để cắt dây trên giường và quanh người, miệng bị bịt kín không kêu được, hơn nữa hiện tại là đêm khuya, khách sạn cách âm lại tốt, trong phòng hắn cửa ra vào đều đóng, bức màn đều kéo lên, cho dù hắn gọi cũng vô dụng.

Tạm thời tìm không thấy biện pháp thoát vây, nhưng người phụ nữ trước mặt dường như không có sát ý với hắn, điểm này làm hắn thoáng an tâm.

Tri Hiểu thu hồi ý cười, ngồi dậy, cầm lấy một cây roi nhỏ, từ khuôn mặt tuấn tú của nam nhân nhẹ nhàng lướt xuống mông, cho đến khi chạm đến đũng quần mềm mại của nam nhân, vỗ nhẹ hai cái.

Tri Hiểu quay đầu lại, nhìn Lục Tu Triết không chút bối rối mà chỉ yên lặng nhìn cô, anh nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Tri Hiểu đương nhiên biết hắn hiện tại suy nghĩ cái gì, chỉ là đáng tiếc, sự thật lại là hắn trốn không thoát!

Từ đêm nay về sau!

“Đáng thương Fernando, nơi này còn không có nữ nhân dùng qua đi?”