Edit: kaylee
Nàng cúi đầu, mềm nhẹ hôn ở trên khuôn mặt lạnh như băng của Tiểu Tầm Nhi, ánh mắt càng nhu hòa ấm áp.
"Tầm Nhi, về sau, hai nương con chúng ta không bao giờ tách ra nữa! Thực xin lỗi, nếu sớm biết là kết cục như vậy, ta nên dành nhiều thời gian bồi con hơn."
Ngay tại khi Cố Nhược Vân trấn an tiểu gia hỏa ở bên trong ngủ say, cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh, làm thần kinh vốn mẫn cảm của nàng lập tức căng thẳng, hai tay ôm chặt tiểu nãi oa trong ngực.
"Ai?"
Phanh!
Cửa bị một bàn tay đẩy mở ra, sau đó một bóng dáng màu tím bước nhanh vào từ ngoài cửa, hắn trông thấy nữ tử thanh lệ ngồi ở đầu giường, trong mắt tím xuất hiện vui sướиɠ.
"Nha đầu, rốt cục ta cũng tìm được ngươi."
Nam nhân xuất hiện, làm cho đôi mắt tuyệt vọng của Cố Nhược Vân xuất hiện một chút sáng ngời, nàng ôm Tiểu Tầm Nhi nhanh chóng đứng lên, đi về tử bào nam tử phía trước.
"Tử Tà, ngươi còn sống! Tiểu Dạ đâu, tiểu Dạ hắn ở nơi nào?"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Tà cương cứng một chút, hắn dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Thật có lỗi, nha đầu, ta không thể bảo vệ Thiên Bắc Dạ, hắn đã qua đời..."
Hắn đã qua đời.
Mấy chữ này hung hăng rơi vào trong lòng Cố Nhược Vân, làm cho trái tim vốn đã chết lặng của nàng càng thống khổ, bước chân lảo đảo về phía sau vài bước, hơi hơi nhắm đôi mắt lại.
Bốn thú rời nàng mà đi, phụ mẫu và Tiểu Tầm Nhi cũng đều rời đi nàng, hiện giờ ngay cả Thiên Bắc Dạ đều đã...
Những người nàng yêu thương nhất đều rời đi nàng, vậy nàng ở lại trên đời này, cũng không có ý gì.
"Tử Tà, ta và ngươi giải trừ khế ước, trả lại tự do cho ngươi, ngươi tìm một chỗ trốn đi, bất luận xảy ra chuyện gì đều đừng lại xuất hiện, mặc kệ đại lục tồn vong, cũng mặc kệ những người khác, ngươi nhất định phải sống sót."
Lông mi của Cố Nhược Vân nhẹ nhàng run run, nàng nói qua, nếu Tử Tà gặp phải nguy hiểm, nàng sẽ không cần mệnh đi cứu hắn, nhưng đối với Thiên Bắc Dạ, lựa chọn của nàng là đời đời kiếp kiếp cùng với hắn.
Hắn chết, nàng cũng sẽ không tham sống sợ chết.
"Nha đầu, ngươi muốn làm gì?" Tử Tà vội vàng bắt được tay của Cố Nhược Vân, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện một chút lo lắng.
Cố Nhược Vân cười khổ một tiếng, tươi cười kia mang theo lựa chọn thấy chết không sờn: "Ta muốn đồng quy vu tận với Thương Minh! Chẳng sợ cái chết của ta không cách nào gϊếŧ hắn ta, ta cũng muốn đoạn một tay của hắn ta để tế điện người ta yêu! Tử Tà, ngươi và nhóm đồng bọn trong Thượng Cổ Thần Tháp đều không cần mạo hiểm cùng ta, không đáng giá, hiện tại ta cho ngươi thân tự do, từ đây về sau, ngươi sẽ không bao giờ bị khế ước trói buộc nữa."
Nói xong lời này, Cố Nhược Vân hơi hơi nhắm đôi mắt lại, muốn từ trong linh hồn xóa đi ấn ký khế ước của hai người, cứ như vậy, Tử Tà sẽ hồi phục thân tự do.
Cái chết của nàng, cũng sẽ không liên lụy hắn!
Ở thời điểm Cố Nhược Vân nhắm mắt, không có phát hiện đáy mắt của tử bào nam tử trước mặt hiện lên một tia sáng quỷ dị, tay hắn ta đã dừng ở sau lưng Cố Nhược Vân, một thanh trường kiếm bén nhọn bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay của hắn...
Cố Nhược Vân toàn tâm toàn ý xóa đi ấn ký không có bất kỳ phát hiện nào, vẫn nhắm mắt lại, đối với nam nhân làm bạn với nàng mấy đời này, nàng có tín nhiệm thật lớn.
Cái loại tín nhiệm này, không phải thứ gì có thể lay động!
Phanh!
Ngay tại trong phút chốc Cố Nhược Vân thiếu chút là có thể xóa đi ấn ký khế ước, một tia sáng màu trắng hiện lên, thân thể nho nhỏ bỗng nhiên đánh vào trên người nam nhân trước mặt, bước chân của nam nhân dưới bất ngờ không kịp phòng bị lui về sau mấy bước, ‘keng’ một tiếng, trường kiếm trong tay hắn cũng rơi xuống trên đất.
Oa oa!
Hai tay tiểu gia hỏa chống nạnh, đứng ở phía trên bả vai của Cố Nhược Vân, tức giận cuồng mắng ra tiếng đối với tử bào nam tử, đáy mắt phun lửa giận.
"Manh Manh, ngươi còn sống?"
Nhìn thấy tiểu gia hỏa xuất hiện, trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên vẻ vui sướиɠ, ngay sau đó, nàng lập tức thấy được trường kiếm của Tử Tà rơi trên mặt đất, hơi run sợ một chút.
"Tử Tà, ngươi làm cái gì vậy?"
Tử bào nam tử không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ trên bờ vai Cố Nhược Vân, giống như là trong lúc lơ đãng nói ra một câu: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?"
Tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, cau chặt mày, đáy mắt hiện lên vẻ trầm tư. Nàng vốn bị tức giận làm choáng váng đầu óc, ở giờ khắc này, rốt cục cảm giác được một chút không thích hợp...
Tử Tà không có khả năng thương hại nàng, hơn nữa... Lúc trước khi nàng đi Minh phủ, Manh Manh đã cứu nàng ra ở trong ảo cảnh, nói cách khác, ảo cảnh không có hiệu quả đối với người này.
Ảo cảnh?
Cố Nhược Vân đột nhiên phản ứng lại, cũng nghĩ đến trước đây Thiên Bắc Dạ lặp lại nhắc nhở nàng ba lần...
Bất luận như thế nào, đều đừng tin tưởng tất cả những gì hai mắt của mình đã thấy!