Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1510: Thiên Bắc Dạ tới 5

Lúc này tả hộ pháp đã hoàn toàn không còn hùng hổ dọa người như mấy ngày trước, ngược lại là một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

" Tô Lâm mới chân chính là thiên tài, chúng ta không đành lòng nhìn thiên tài này bị thất bại! Đặc biệt là thua trong tay tiểu nhân!"

Tức khắc, ánh mắt tả hộ pháp sắc bén lên, giống như dao nhỏ bắn về phía Cố Nhược vân.

" Được a~, Cố Nhược Vân, hóa ra ngươi vì muốn thắng tỷ thí mà dùng thủ đoạn hạ lưu này!" nghe thấy lời nói của tả hộ pháp, Tô Lâm phẫn nộ, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, " tỷ thí chú ý nhất chính là tính công bằng, ngươi dùng linh thú không thuộc về ngươi tới chiến đấu, còn tính công bằng cái gì?"

Nhìn Tô Lâm một bộ dáng kêu to gọi nhỏ, Cố Nhược Vân không nhịn được có chút buồn cười, chỉ là nàng cũng không có để ý tới đối phương, mà lần nữa nhìn về phía tả hộ pháp.

" Không tồi, lời nói này của ngươi xác thật nói không có chỗ sai sót, bất quá hiện tại ta hỏi ngươi, thời điểm các ngươi bồi dưỡng tiểu gia hỏa này bằng cái gì? cho dù là trứng linh thú cũng cần phải bồi dưỡng! Còn có, cho nó ăn cái gì?"

Cố Nhược Vân nhàn nhạt hỏi: " nếu ngươi nói tiểu gia hỏa này là của Minh Phủ các ngươi, hẳn là nên biế rõ nó ăn cái gì!"

Tả hộ pháp sửng sốt một chút: " Linh thú đương nhiên ăn cỏ!"

Trong linh thú, cũng chia ra ăn chay và ăn thịt! Nhưng vừa rồi tiểu gia hỏa này thà rằng đem Thiên Ngân Lang đánh chết cũng không muốn ăn nó, rất hiển nhiên, linh thú trước mắt là ăn chay! Bởi vậy, tả hộ pháp không rõ thật ra Cố Nhược Vân hỏi cái này là có ý gì.

Phụt!

Đổng Phương không nhịn được cười ra tiếng liền quên mất thân phận tả hộ pháp Minh Phủ. Nhưng chờ tới khi hắn nhớ tới cũng đã chậm, ánh mắt sắc bén của bạch y nữ tử hướng về phía hắn.

" Linh thú ăn cỏ, có gì buồn cười? Chẳng lẽ nó ăn thịt? tiểu gia hỏa này đến thịt Thiên Ngân Lang cũng không ăn, hiển nhiên nó thuộc về ăn cỏ!"

Khi nói lời này, trên người tả hộ pháp tản mát ra một cổ uy áp cường đại thuộc về cường giả Chí Tôn, Đổng Phương sao có thể thừa nhận loại áp bách như thế? tức khắc, sắc mặt của hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

Đột nhiên, một đạo thanh y hiện lên chắn trước mặt tả hộ pháp, giọng nói nhàn nhạt chậm rãi vang lên: " Đây chính là tác phong của tả hộ pháp Minh Phủ? Người khác cười một tiếng, liền muốn dùng khí thế đem hắn đè chết?"

Theo giọng nói nữ tử rơi xuống, cổ áp bạch là Đổng Phương không thể thở được rốt cuộc chậm rãi biến mất, hắn cảm nhận được không khí trước mặt liền nhịn không được ngửa đầu hít lấy hít để, có chút cảm kích hướng tớ thân ảnh đang che trước mặt nói: " Cố cô nương, cảm ơn."

Có Nhược Vân không có trả lời hắn, một đôi con ngươi thanh lãnh nhìn về phía tả hộ pháp, mang theo một cổ khí thế áp bức.

" Mặt khác, ngươi nói sai rồi, tiểu gia hỏa này không ăn thịt, cũng không ăn cỏ! ngươi đến nuôi nấng nó như thế nào cũng không biết, thế nhưng dám nói nó là linh thú Minh Phủ các ngươi?"

" ha ha ha, Cố Nhược Vân, có phải ngươi ngu xuẩn hay không!" sau khi nghe lời nói đó, Tô Lâm không đợi tả hộ pháp Minh Phủ mở miệng, liền cười ha ha lên, " Nó không ăn cỏ, không ăn thịt, chẳng lẽ nó tính toán đói chết? Nếu như cái gì nó cũng không ăn, nó như thế nào sống được? Thật là cười chết ta, trên đời lại có loại người ngu xuẩn như ngươi! Trộm chính là trộm, liền tính ngươi cực lực phủ nhận, cũng không thay đổi được ngươi thân là kẻ trộm!"

Lời nói này vừa dứt, Tô Lâm liền phát hiện có điểm không thích hợp.

Không biết vì sao, nàng cứ có cảm giác đám người Lý Thanh nhìn nàng bằng ánh mắt ngập tràn khinh thường, nhiều hơn vẫn là thần sắc thương hại.

Chẳng lẽ nàng đoán sai?