Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: " Cái chết của Thiên Ngân Lang cùng ngươi có quan hệ lớn hơn nữa, không phải sao? Huống chi, mọi người chỉ biết Manh Manh gϊếŧ chính là linh thú của ngươi, lại không một ai biết lai lịch chân chính của Thiên Ngân Lang, Minh Phủ cũng không ngu xuẩn đến nỗi đứng ra thừa nhận Thiên Ngân Lang là của bọn họ, nếu không danh dự của Minh Phủ sẽ xuống dốc không phanh!"
Tiếng cười của Tô Lâm đột nhiên dừng lại, sắc mặt khó coi nhìn chăm chằm Cố Nhược Vân, gắt gao nắm tay, ánh mắt oán độc.
" Tô Lâm." cuối cùng Cố Nhược Vân nhìn nàng một cái, nói, " Ngươi thua, hy vọng ngươi có thể thực hiện lời hứa đã ký xuống giấy sinh tử của chúng ta."
Giấy sinh tử?
Ánh mắt Tô Lâm càng thêm cừu hận, dung nhan nàng tái nhợt vạn phần, đột ngột nàng cười lạnh lên, vô sỉ nói: " Giấy sinh tử? Đó là thứ gì? Ta chưa từng ký xuống giấy sinh tử gì cả!"
Nhìn thấy Tô Lâm bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, mấy người đã từng chung đội với Cố Nhược Vân tiến vào rừng rậm Ác Linh đều rất phẫn nộ.
" Tô Lâm, tất cả mọi người chúng ta có thể làm chứng, ngươi cùng Cố cô nương đã ký xuống giấy sinh tử! Hiện giờ ngươi muốn lật lọng?" Lý Thanh âm thầm cắn chặt răng hỏi.
ở trong đám người Đổng Phương, thân phận của hắn là cao nhất, nhưng mà Tô Lâm thân là hòn ngọc quý trên tay Quận Vương phủ, căn bản không kiêng kỵ ai.
" Lý Thanh, ngươi dám trợ giúp Cố Nhược Vân chuyện này, ta nhớ kỹ," Tô Lâm hừ lạnh một tiếng, " Huống chi, ta chỉ đáp ứng nàng cùng phân thắng bại, nếu ta bại tùy ý nàng xử trí, nhưng hiện tạ chiến đấu cũng không phải là ta với nàng, mà chỉ là hai con linh thú, bởi vậy cũng không có tính là gì hết!"
Mọi người đã từng gặp qua người vô sỉ, nhưng cũng chưa gặp qua người nào vô sỉ đến loại trình độ này, Tô Lâm bị những lời nói bàn tán xung quanh làm cho sắc mặt ngày càng xanh mét, chỉ có Cố Nhược Vân từ đầu tới cuối cũng không có biểu tình gì, ánh mắt thanh lãnh dừng trên người Tô Lâm.
Đúng lúc này, trên ghế trọng tài, một đạo thân ảnh màu trắng chậm rãi bay xuống chắn trước mặt Tô Lâm, giọng nói của nữ tử mang theo nhàn nhạt cao ngạo, chậm rãi vang lên trong hậu hoa viên này.
" Cố cô nương, ta hỏi ngươi một câu, linh thú trong tay ngươi từ đâu mà có?"
Bạch y nữ tử nhàn nhạt nhìn Cố Nhược Vân, cằm lại hơi ngẩng lên, thần thái tựa như đang nhìn xuống mọi người.
Bất quá, giọng nàng nghe qua rất bình thản, cũng khiến cho người khác khó có thể phát hiện ra cao ngạo trong đó.
Cố Nhược Vân nhìn tả hộ pháp Minh Phủ, vân thanh phong đạm nói: " Nó chính mình đi theo."
Không sai, tiểu gia hỏa này xác thật là vì đan dược mà dính nàng không thôi, từ sau khi nàng rời đi Ẩn Môn nó cũng lì lợm đòi đi theo.
Phụt!
Tả hộ pháp nở nụ cười, có lẽ ở trước mặt mọi người, nàng không còn biểu tình kiêu căng ngạo mạn như khi tìm tới Cố Nhược Vân, nhưng mà trên mặt mày kia vẫn như cũ mang theo một tia kiêu căng.
" Theo ta được biết, thiếu chủ nhà ta đã từng mất đi một cái trứng linh thú! hiện giờ, tại đây trên linh thú này ta lại phát hiện có hơi thở của trứng linh thú! Nếu ta đoán không sai, tiểu gia hỏa này là trứng linh thú kia nở ra, chỉ là không biết vì sao nó lại xuất hiện trong tay ngươi."
Những lời này chẳng phải đang nói Manh Manh là do Cố Nhược Vân ăn trộm từ Minh Phủ!
Rốt cuộc, nếu tả hộ pháp đem linh thú này đoạt tới tay, vạn nhất về sau bị thế nhân phát hiện, nói không chừng Minh Phủ bọn họ sẽ mang một cái tội danh cưỡng đoạt đồ vật của người khác! Mà những lão gia hỏa của Minh Phủ, nhất quyết không cho phép mình bôi nhọ danh dự của Minh Phủ!
Tuy nói không có người nào dám quang minh chính đại nhục mạ Minh Phủ, nhưng mà sau lưng khẳng định không thiếu nghị luận dèm pha.
Hiện tại, nàng mới quyết định chuyện này! Vu oan giá họa cho Cố Nhược Vân! Dù sao cũng không ai biết trên tay thiếu chủ Minh Phủ có trứng linh thú hay không!
Nhưng mà thiếu chủ.....
Bản thân mình vì hắn đoạt được một linh thú cường đại như thế, hắn cao hứng còn không kịp, sao có thể trách cứ nàng?
Mọi người ở đây đều không rõ thị phi, nhưng khi nghe thấy lời nói của tả hộ pháp, bắt đầu sôi nổi nghị luận, tầm mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân từ ngưỡng mộ liền biến thành khinh thường.
" Ta nói, bằng thực lực của nàng sao có thể đoạt được một con linh thú cường đại như vậy, hóa ra là trộm từ Minh Phủ."
" không đúng a~, ta thấy linh thú này cùng nàng quan hệ rất thân thiết, không hẳn là trộm."
" Ta nói ngươi ngu xuẩn thật đúng là ngu xuẩn, thời điểm nàng trộm đi linh thú này còn là một cái trứng, cũng giống như trẻ con chưa được sinh ra, sao biết được phụ mẫu mình là ai? Nói như vậy, sau khi linh thú nở ra, đều đem người mình nhìn thấy đầu tiên coi như thân nhân, hóa ra chính là như vậy, cho nên linh thú này mới thân thiết với nàng như thế."
Đối với nghị luận của mọi người, tả hộ pháp đã sớm đoán được, Minh Phủ của nàng có uy vọng lớn như vậy trong Minh Giới, có ai lại không tin lời nói của nàng?
Hiện tại cho dù linh thú không phải do Cố Nhược Vân trộm, nàng nhất định cũng phải gánh cái tội danh này!
" Cố Nhược Vân, nếu linh thú là do ngươi trộm, tỷ thí hôm nay ngươi liền thua, cho nên ta tuyên bố kết quả của tỷ thí, Tô Lâm chính là người thắng lợi!"
Đám người Đổng Phương đều là nổi giận.
Chuyện này rõ ràng là càn rỡ, vu oan hãm hại!