Rừng rậm Ác Linh, từ chỗ sâu nhất mơ hồ truyền ra hơi thở cường đại, làm mấy người đang đi không nhịn được dừng lại bước chân.
Mộc Anh nhíu nhíu mày nói: " Cố cô nương, hiện tại không sai biệt lắm đã gần vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm, chúng ta có muốn tiếp tục đi về phía trước hay không? không biết có phải cảm giác của ta sai lầm hay không, cảm thấy phía trước tựa hồ có linh thú thực lực cường hãn tồn tại."
Cố Nhược Vân trầm mặc nửa ngày, chậm rãi ngẩng đầu: " Nếu đã tới nơi này, ta muốn tiến vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm đến tột cùng là có cái gì, bất quá cảm giác của ngươi thật không sai, trong chỗ sâu nhất của rừng rậm Ác Linh có một thứ cường đại tồn tại, cho nên hiện tại các ngươi cứ ở đây chờ ta, ta làm xong mọi chuyện sẽ trở về tìm các ngươi."
Nghe vậy, Đổng Phương cắn cắn môi, ánh mắt kiên định nói: " Cố cô nương, nếu ngươi muốn tiếp tục đi về phía trước, Đổng Phương ta bằng bất cứ giá nào cũng sẽ bồi ngươi cùng đi! Lúc trước nếu không có ngươi, nói không chừng ta đã khuất phục trước uy hϊếp của Đoạn Ất, ta thiếu ngươi một cái nhân tình, thế nào cũng không thể lâm trận mà chạy trốn!"
Lục Vân nhìn Đổng Phương, trong mắt mang theo thưởng thức.
Có lẽ ngay từ đầu những lời nói của Đổng Phương này với đám người Tá Thượng Thần, làm nàng đối với Đổng Phương không có hảo cảm, nhưng như thế nào nàng cũng không nghĩ tới, Đổng Phương là một nam tử có khí khái như vậy! Như thế làm lòng nàng nảy lên một chút.
" Tá Thượng Thần, đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Nhược Vân vốn định trả lời đám người Đổng Phương, lại trong giây lát cảm nhận được nam nhân bên cạnh có điểm khác thường, không nhịn được quay đầu nhìn hắn, hơi hơi nhăn mày hỏi.
Tá Thượng Thần mân mê môi đỏ, mắt hoa đào để lộ ra ánh sáng kích động, hắn cũng không có trả lời Cố Nhược Vân, một thân quần áo hồng báo nhanh chóng bay lên, nhằm về phía trước........
Cố Nhược Vân không kịp tự hỏi, liền vội vàng đuổi theo.
" Chúng ta làm sao bây giờ?" Khang Thiếu Kiệt không hề nghĩ tới hai người này không nói một tiếng liền rời đi, tức khắc sửng sốt một chút, tiếp theo sau đó chuyển hướng nhìn về mấy người bên cạnh.
" Đi!" Mộc Anh trầm ngâm nửa ngày, ngẩng đầu nói, " Chúng ta theo sau!"
" Được!"
Mấy người còn lại sôi nổi gật đầu, liền đuổi theo phương hướng của hai người kia.