Rốt cuộc Đổng Phương phục hồi tinh thần lại, sắc mặt không còn khinh bỉ như trước, cho dù thực lực Cố Nhược Vân có yếu lại có con át chủ bài là linh thú cường hãn này, chỉ sợ dù là Lãnh Thương cũng không phải là đối thủ của nàng.
Cố Nhược Vân không có trả lời Đổng Phương, nàng nhìn phía tiểu thú đang tung ta tung tăng chạy đến, khom lưng đem nó ôm lên, ngón tay thon dài vỗ về trên lông tiểu thú, nhàn nhạt nói: " Ăn no? Ăn no rồi chúng ta cũng nên xuất phát."
Tiểu gia hỏa này cũng không ăn thức ăn của nhân loại, dọc đường đi đều là dùng đan dược làm điểm tâm, bất quá làm Cố Nhược Vân không nghĩ tới chính là tiểu gia hỏa này sẽ cắn nuốt linh thú?
Ách.
Tiểu gia hỏa đánh ợ vài cái, từ cổ áo Cố Nhược Vân chui vào trong vạt áo nàng, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ đáng yêu cực kỳ.
" Linh thú háo sắc như thế, thật ra là lần đầu tiên ta nhìn thấy." Tá Thượng Thần nâng khóe môi, mắt hoa đào đảo qua tiểu gia hỏa trong vạt áo Cố Nhược Vân, " Nếu ta không có đoán sai, linh thú này hẳn là đực."
Nhìn tươi cười hài hước trên mặt yêu nghiệt, chân mày Cố Nhược Vân hơi động một chút, tiếp theo sau đó, ánh mắt nàng nhìn về phía Lý Thanh đang trợn mắt há mồm đứng đó.
" Vừa rồi đa tạ."
Lời đa tạ của nàng chính là, thời điểm Đổng Phương mở miệng vũ nhục nàng, Lý Thanh lại vì nàng nói lý một phen.
Cho dù nàng không có để ý lời nói của Đổng Phương, ại không đại biểu nàng sẽ bỏ qua sự giúp đỡ của người khác.
" Cái này," Lý Thanh có chút ngượng ngùng vò đầu, " Ta vốn dĩ cho rằng ngươi và ta giống nhau, cũng không phải dựa vào thực lực để đi đến nơi này, không nghĩ tới ngươi lại giấu con át chủ bài cường đại như vậy, có con linh thú này ở đây, vòng đào thải cũng được thông qua dễ như trở bàn tay, không giống người nào đó, vòng đào thải còn chưa bắt đầu liền muốn từ bỏ, còn hiện tại? trắng con mắt chưa?"
Khi nói lời này, ánh mắt của hắn liếc nhìn Đông Phương, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
Sắc mặt Đông Phương đỏ lên, trừng mắt nhìn Lý Thanh nhưng lại không dám đắc tội hắn, cho nên tầm mắt hắn lần nữa nhìn về phía Cố Nhược Vân.
Nhưng lúc này đây, lại không còn tranh cãi giống như lưc đầu.
" Lời nói của ta vừa rồi không đúng hướng ngươi xin lỗi," Đổng Phương gắt gao cắn cắn môi, " Thực xin lỗi, là ta quá coi thường ngươi, năng lực của ngươi thật ngoài dự kiến của ta, cho nên ta hướng ngươi xin lỗi."
Sai thì chính là sai, nam tử hán đại trượng phụ, nếu đã sai thì phải dũng cảm thừa nhận! Nếu dũng khí thừa nhận sai lầm cũng không có, thì hắn lấy tư cách gì lăn lộn trong Thiên Nguyệt đế quốc?
" Chúng ta có nên phải xuất phát không?" Cố Nhược Vân nhìn Đổng Phương, nhàn nhạt nói, " Phong Báo đã chết, linh thú khác cũng không dám ra tay nữa."
Đối với Đổng Phương, thật ra Cố Nhược Vân không có ấn tượng xấu gì.
Gia hỏa này chỉ là miệng lưỡi cực nhanh, bản tính không xấu, nếu lúc trước hắn biết thực lực của tiểu thú, hắn cũng sẽ không lo lắng như thế.
Bằng vào điểm này, Cố Nhược Vân cũng sẽ không so đo với hắn.