Tử Ngọc sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía dung nhan phấn nộn đáng yêu của Chu Tước, không dám tin hỏi: “ Vừa rồi ngươi nói lời kia là có ý tứ gì? vết thương trên mặt Mộ Dung Thiến là do ngươi dở trò quỷ? Không có khả năng a~, không phải là do Ôn Nhã ngộ thương sao?”
Chu Tước chớp chớp đôi mắt, cho dù nàng không có trả lời Tử Ngọc, khi nhìn thấy biểu tình này của nàng Tử Ngọc đã biết đáp án.
Oanh!
Một đòn sấm sét đánh xuống, đem cả người Tử Ngọc đều đánh cho choáng váng.
Một đám người bên cạnh chủ tử là người nào? Cư nhiên biếи ŧɦái đến loại trình độ này, dưới con mắt cường giả Ẩn Môn, thần không biết quỷ không hay đả thương Mộ Dung Thiến, hơn nữa còn đem tội trạng giá họa lên đầu Ôn Nhã.
Đáng thương cho Ôn Nhã, cứ như vậy bị một tiểu hài tử qua mặt, làm cho người Mộ Dung thế gia hận nàng đến tận xương tủy.
“ Ngươi thật ngu ngốc,” Sở La nhìn Tử Ngọc trào phúng nói, “ Ôn Nhã là loại người sẽ không cẩn thận mà đả thương người khác sao? Lực đạo của nàng đã nắm chắc chỉ biết ngăn chặn trường tiên của Mộ Dung Thiến, cũng sẽ không tổn thương đến nàng, cho nên chuyện này khẳng định cùng chủ tử có quan hệ, không phải chủ tử làm, cũng là người bên cạnh chủ tử làm!”
Dù sao, Sở La liền nhận định Cố Nhược Vân là một người phúc hắc như vậy, bên người nàng sẽ có người tốt sao?
Khẳng định sẽ làm một đám lừa gạt chết người không đền mạng!
Liền giống như con tiểu Chu Tước này!
Tử Ngọc rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt tràn đầy thần sắc cổ quái: “ Lúc này đây thật ra ta rất đồng tình với Ôn Nhã, lúc trước ở trên lôi đài bị chủ tử lừa gạt, xuống dưới lôi đài lại bị người bên cạnh chủ tử tiếp tục lừa gạt! Nếu ta là nàng, phỏng chừng sẽ trực tiếp nổi điên! Không biết khi dễ người khác.”
“ Hừ! Ai kêu nữ nhân kia muốn hại chết chủ nhân, còn bắt đi ca ca chủ nhân.”
Hiện giờ Chu Tước chỉ cần nghe đến cái tên Ôn Nhã liền nhịn không được cả người bốc hỏa, lửa giận trong mắt phun hừng hực: “ Thật ra ta hy vọng nàng tới Ẩn Môn! cứ như thế, ta cũng phải đỡ đi Ôn gia tìm nàng, nếu nàng đã tiến vào Ẩn Môn, ta tuyệt đối làm nàng hối hận vì đã đắc tội chủ nhân!”
Đừng nhìn bề ngoài Chu Tước là một nữ hài tử, nhưng nàng đã sống vạn năm, một cái lão điểu sống vạn năm thì có thể là con điểu tốt sao?
Huống chi, trong bốn thú, Chu Tước không có ưu nhã như Vân Dao, không ổn trọng bằng Thanh Long, cũng không thật thà hiền hậu như Linh Tiêu, nhưng tính tình chính là một cái bạo phát! Không đắc tội nàng còn tốt, nếu đắc tội nàng...tất nhiên kết cục sẽ rất thê thảm.
“ Đêm nay không còn sớm, hai người các ngươi đi về nghỉ ngơi trước, chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta chính thức xuất phát đi Ẩn Môn.”
Con ngươi Cố Nhược Vân lập lòe vài cái, đối với truyền thừa bên trong Ẩn Môn nổi lên một tia hứng thú........
....................
Ẩn Môn.
Trong nhà tộc trưởng, bà lão đang khoanh chân nhắm mắt bỗng nhiên mở ra đôi mắt, nhìn về phía lão giả cung kính đứng trước mặt, nhàn nhạt nói: “ Khảo hạch đã kết thúc, nói vậy những cái thiên tài ở các thế lực lúc này cũng đã tới nơi, lúc đo chuẩn bị sẵn sàng, ta muốn đem các thiên tài đó toàn lực bồi dưỡng, để sau này có thể đối mặt với nguy cơ.”
“ Vâng, tộc trưởng,” lão giả cung kính lên tiếng, “ Chẳng qua, tộc trưởng, thuộc hạ có một chuyện không rõ, hiện giờ bên trong đại lục, tam đại gia tộc bảo hộ cường đại nhất, vì sao tộc trưởng không cho tam đại thế lực đó tiến vào Ẩn Môn, ngược lại áp dụng khảo hạch?”
Bà lão đầu bạc nhàn nhạt cười, nói: “ Thế giới này rộng muôn vàn, tất nhiên có vô số thiên tài, chỉ là có một số không được phát hiện mà thôi, thiên tài trong tam đại gia tộc bảo hộ rất nhiều, nhưng ta tin còn có rất nhiều thiên tài không ai biết đến! Vì vậy, ta mới tổ chức lần khảo hạch này chính là hấp dẫn các thiên tài đó đi ra! Đúng rồi, không biết đoạt được quán quân khảo hạch này là người nào?”
“ Bẩm báo tộc trưởng, nghe nói quán quân chính là một nữ tử tên Cố Nhược Vân.”
Lão giả cong người, cung kính trả lời nói.