Ôn gia cùng Mộ Dung thế gia không giống nhau, phải biết rằng năm đó Lâm gia làm những chuyện như vậy, đều là Ôn gia bọn họ ở sau lưng sai sử, nếu để phu thê Hồng Liên lĩnh chủ biết việc này, Ôn gia bọn họ sao có ngày yên tĩnh?
Cho nên, Hồng Liên lĩnh chủ hiện tại phải biến mất trên đời này, Ôn gia mới có được an toàn!
" Hai người các ngươi tốt nhất đừng xúc động như vậy," Âu Dương trưởng lão nhìn hai người nói, " Thành chủ đã tức giận, vạn nhất các ngươi thật sự làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, sợ là thành chủ sẽ giải trừ thân phận gia tộc bảo hộ, cái nào nặng cái nào nhẹ hẳn là các ngươi phải suy xét rõ ràng."
Ôn trưởng lão cười lạnh một tiếng: " Suy xét? không cần phải suy xét, Hồng Liên lĩnh chủ nhất định phải chết!"
Cho dù thành chủ tức giận, cũng không có khả năng diệt Ôn gia! Mà Hồng Liên lĩnh chủ sẽ làm ra loại chuyện này.
Đương nhiên, lúc này Ôn trưởng lão không có nghĩ tới bởi vì tính xấu của hắn không đổi, làm cho kết cục sau này so với diệt môn khủng bố hơn rất nhiều! cũng một khắc kia, hắn mới bắt đầu hối hận, nếu sớm thu tay lại nói không chừng sẽ không có kết cục bi thảm như vậy...
Mộ Dung Dương cũng không có nhiều lời, nhưng thực hiển nhiên, ý tưởng trong lòng hắn đồng dạng với Ôn trưởng lão.
Lấy tính cách mang thù của Hồng Liên lĩnh chủ, nếu không gϊếŧ hắn, rất có thể hắn sẽ đến Mộ Dung thế gia đối phó bọn họ ...
Âu Dương trưởng lão nhíu nhíu mày, đột nhiên phân cách giới hạn với quyết định của hai người, miễn cho đến lúc đó sai lầm của bọn họ lại kéo mình xuống dưới nước. Rốt cuộc hắn cùng Hồng Liên lĩnh chủ không oán không thù, cũng không muốn cùng bọn họ tham dự trong chuyện này......
Đêm tối.
Ánh trăng như nước, yên lặng bình thản.
Thiên Bắc Dạ nhìn về phía nữ tử bên cạnh đang ngủ say, đem nàng gắt gao kéo vào trong ngực, bên môi nâng lên một nụ cười: " Vân nhi, xin lỗi, ta còn có chuyện rất trọng yếu muốn đi làm, cho nên tiếp theo ta tạm thời rời đi, chờ sau khi ta hoàn thành việc kia, ta sẽ trở về tìm ngươi!"
Hắn cho rằng Cố Nhược Vân đã ngủ say, mới nói ra những lời này, sau khi hắn đem tất cả nói ra, nữ tử đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, ánh mắt dừng trên dung nhan tuyệt mỹ của nam nhân.
" Tiểu Dạ, ngươi vẫn có chuyện gì không muốn cho ta biết."
" Vân nhi?"
Thiên Bắc Dạ sửng sốt một chút, thật ra không nghĩ tới nàng căn bản không có ngủ, không nhịn được gắt gao ôm thân thể nàng.
" Chuyện ta muốn đi làm quá mức nguy hiểm, nếu ngươi đi theo ta, ta không thể đảm bảo an toàn cho ngươi."
" Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân nâng lên đôi mắt, nhìn thẳng dung nhan tuyệt mỹ của nam nhân, " Từ khi ta bắt đầu tiếp nhận ngươi, ta đây cũng không có bât luận chuyện gì muốn gạt ngươi, mà ngươi lại lựa chọn đem mọi chuyện giải quyết một mình, cũng không muốn để ta cùng ngươi hành động."
" Ta biết thực lực của ta vẫn như cũ không đủ, nhưng ta sẽ không từ bỏ nỗ lực, chỉ cần có thể giúp được ngươi cho dù ta đây có thể tổn hại sinh mạng, ta cũng nhất định nhanh chóng tăng lên thực lực."
Âm thanh Cố Nhược Vân rất là kiên định, đã không còn thanh lãnh, làm người khác thập phần động lòng.
" Vân nhi, xin lỗi," Thiên Bắc Dạ áy náy nhìn nữ tử trong ngực, " Ta......."
" Tiểu Dạ!
Không đợi Thiên Bắc Dạ nói hết lời, Cố Nhược Vân liền đánh gãy lời hắn.
" Chúng ta đã có hôn ước phu thê, một khi đã như vậy, vô luận có chuyện gì chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt! hơn nữa...." Cố Nhược Vân dừng một chút, " lúc trước có phải ngươi bị thương hay không."
Thiên Bắc Dạ cười khổ một tiếng, thương thế của mình chung quy vẫn không gạt được nàng.
Sở dĩ lúc trước hắn không có đi ra gặp nàng, chính là không muốn để nàng biết mình bị thương, tránh làm nàng lo lắng.
Lại không nghĩ rằng, cuối cùng nàng cũng đã nhìn ra....
" Ta không có việc gì, tu dưỡng một thời gian sẽ bình phục," Thiên Bắc Dạ đem thân thể Cố Nhược vân ôm chặt, ôn nhu nói, " Vân nhi, ta đáp ứng ngươi, về sau có chuyện gì cũng không lén gạt ngươi, vô luận chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, có được không?"
Nghe được Thiên Bắc Dạ nói, Cố Nhược vân khẽ gật gật đầu, gắt gao cầm tay Thiên Bắc Dạ, ngước mắt nhìn hắn.
" Vậy hiện tại ngươi vẫn đi sao?"