Vô Ngần đại sư cùng Bạch Trung Thiên nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được sự nghiêm trọng. Bọn họ như thế nào lại quên mất điểm này? Lấy tính tình người Lâm gia, như thế nào sẽ bỏ qua Cố Nhược Vân? Nói vậy hiện tại đã ở dưới chân núi chờ nàng.
" Cố nha đầu, có cần hỗ trợ không?"
Vô Ngần đại sư nhíu nhíu mày, hỏi.
" Không cần, một mình ta có thể giải quyết được," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, " Ta chỉ là không yên tâm Dạ Nặc, mới để hắn đi theo các ngươi, kẻ thù của ta quá nhiều, nếu hắn đi theo ta chỉ sợ bảo hộ không được hắn."
Nếu thật sự gặp nguy hiểm, Cố Nhược Vân nắm chắc có thể chạy được, nhưng nếu mang thêm một người là Dạ Nặc nhất định không thể.
" Cố bảo tiêu."
Dạ Nặc kéo ống tay áo Cố Nhược Vân, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn nàng, biểu tình kia rất là ủy khuất tựa như tiểu hài tử bị mẫu thân vứt bỏ, rất đáng thương: " Ta đảm bảo sẽ không quấy rối, ta sẽ rất nghe lời, ngươi đừng bỏ lại ta có được không?"
Trên khuôn mặt nhỏ tuấn tú của hắn mang theo khẩn cầu, mắt to sáng ngời khẩn trương nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
" Không được," Cố Nhược Vân không lưu tình chút nào cự tuyệt hắn, " Ngươi đi theo ta sẽ có nguy hiểm, ta một người còn có năng lực tự bảo vệ mình, mang theo ngươi nhất định không thể."
Khuôn mặt nhỏ của Dạ Nặc suy sụp, biểu tình tràn đầy sa sút, hắn chậm rãi buông tay, môi đều bị cắn trắng bệch.
" Vậy....ta liền ở chỗ này chờ ngươi, chờ ngươi làm xong xuôi mọi chuyện trở về mang ta theo, có được không?"
Cố Nhược Vân trịnh trọng gật gật đầu: " Chờ ta có đủ thực lực có thể bảo hộ ngươi, ta sẽ trở về mang ngươi theo."
Lần này ra đi, Cố Nhược Vân cũng không có mang theo hộp đen có chứa võ giả tu luyện bên trong, mà để lại cho đám người Vệ Y Y, lựa chọn một mình tiến đến Đệ Nhất thành. Hiện tại, nàng căn bản không thể mang theo Dạ Nặc, thời điểm thật sự có nguy hiểm không thể nhanh chóng đem hắn chạy trốn.
Bởi vậy, nàng mới quyết định để lại Dạ Nặc.
Trong mắt Dạ Nặc hiện lên một tia sáng, không xác định hỏi lại lần nữa: " Cố bảo tiêu, thật sự ngươi làm xong mọi chuyện sẽ đến đón ta?"
Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Dạ Nặc, Cố Nhược Vân lại lần nữa gật đầu.
" Ta sẽ trở về."
" Được, ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi không được gạt ta."
Không biết vì sao nghe Dạ Nặc nói, nàng không tự chủ được nhớ lại khuôn mặt tàn nhan của tiểu cô nương ở Phong Lạc thôn.
Lúc đó nàng cũng đã từng đáp ứng với tiểu cô nương, chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi liền trở về truyền thụ y thuật cho nàng.
Ai ngờ một lần phân biệt, đó lại là vĩnh biệt!
" Sư phụ, đan dược này các ngươi cầm lấy, có thể bảo mệnh khi dùng," từ trong ngực Cố Nhược Vân lấy ra một bình sứ, để trên cái bàn, nghĩ nghĩ nàng lại không yên tâm chợt nàng lấy hai thanh linh khí trung giai, " hai thanh vũ khí này các ngươi cũng cầm lấy, vô luận thời điểm gặp nguy hiểm đều phải bảo vệ tính mạng chính mình."
Đôi mắt Bạch Trung Thiên đăm chiêu, không chớp mắt nhìn linh khí mà Cố Nhược Vân lấy ra, biểu tình kia như một con sói cuối cùng có thể gặp được tiểu bạch thỏ, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
" Nha đầu, ngươi có thứ tốt nhiều như vậy, như thế nào không sớm lấy ra hiếu kính sư phụ?"
Trái ngược với Bạch Trung Thiên, chính là Vô Ngần đại sư, trên mặt rõ ràng mang theo khϊếp sợ nhiều hơn vẫn là sự giãy giụa.
" Cố nha đầu, không có công lao thì không được hưởng lợi, ta lấy linh khí của ngươi chỉ sợ không tốt lắm."
Cố Nhược Vân lấy ra hai thanh linh khí này, cũng có đã suy xét của mình, nàng không muốn bị kịch ở Phong Lạc thôn xảy ra lần nữa, nếu trong tay có hai thanh linh khí này, ít nhất thực lực của hai lão nhân cũng sẽ tăng trưởng rất nhiều.