Khuôn mặt Lam Chước xuất hiện một tia sợ hãi, gắt gao cắn môi tái nhợt.
Hắn căn bản không có nghĩ đến, Bạch Âm sẽ giả mạo sứ giả Hồng Liên lãnh địa, mà bọn họ còn suy nghĩ liên hợp mưu hại Cố Nhược Vân, lại là nữ nhi thân sinh Hồng Liên lĩnh chủ.
Trời ạ, quyết định của hắn ngu xuẩn đến cỡ nào?
Lam Chước càng nghĩ càng sợ hãi, không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Âm cả người bị thiêu đốt, nếu hiện tại Bach Âm không bị vây trong ngọn lửa, hắn tuyệt đối gϊếŧ chết nữ nhân này!
" Hồng Liên lĩnh chủ, ta thật sự không biết Cố Nhược Vân là nữ nhi của ngài," Lam Chước cũng thịch quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy nói, " Nếu sớm biết được, ta khẳng định sẽ không đối với nàng như vậy, mà sở dĩ ta làm ra hết thay việc này đều do tiện nhân Bạch Âm che dấu! Xin ngài xem trên phân lượng tội chúng ta không biết gì, tha thứ cho Lam gia một lần."
Hồng Liên lĩnh chủ cười lạnh, âm thanh lãnh khốc nói: " Sai lầm lớn nhất Lam gia các ngươi, đó là không rõ chân tướng sự việc, ngu xuẩn bị Bạch Âm lừa gạt! Bởi vậy ngươi dựa vào cái gì xin ta tha thứ?"
" Nhưng mà, chúng ta không biết nàng là nữ nhi ngài a~," Lam Chước sốt ruột nói, đặc biệt khi nhìn đến kết cục của Bạch Âm, trong lòng càng thêm sợ hãi, " Làm người đều sẽ vi phạm sai lầm, vì sao ngươi không muốn cho chúng ta một cơ hội sửa sai?"
" Ha ha ha!"
Hồng Liên lĩnh chủ cười to, tiếng cười khí phách vang tận trời xanh, làm cho lỗ tai của Lam Chước đau đớn.
" Không sai, làm người xác thật đều sẽ phạm sai lầm! Chính là, các ngươi dựa vào cái gì đem sai lầm kéo lên người nữ nhi bảo bối của ta? Mặc dù liền cho các ngươi cơ hội sửa đổi thì như thế nào? Đừng nói các ngươi thiếu chút nữa làm hại nữ nhi bảo bối của ta táng thân trong biển lửa, chỉ sợ nàng cũng phải chịu một chút kinh hách, mà cũng vì điều này cũng đủ để Lam gia các ngươi chôn cùng!"
Oanh!
Nói xong lời này, Hồng Liên lĩnh chủ nâng tay lên, một kình phong màu đỏ giống như rồng cuốn đánh úp về phía Lam Chước, hung hăng nện trên ngực hắn.
Thân mình Lam Chước chợt bay ngược ra ngoài, đánh vào vách tường, phụt một tiếng máu tươi tuôn ra, nhiễm hồng trên mặt đất.
Mà trước mặt hắn, một thân hồng y trong nắng, lãnh khốc như gió, càng là mang theo từng tầng sát khí.
Lam Chước ngạc nhiên nâng lên đôi mắt, chưa kịp nói một chữ, liền nhìn thấy một cái chân hung hăng hạ xuống dẫm lên trên cổ tay hắn.
" Lạch cạch!"
" A!"
Âm thanh xương gãy giòn tan rất rõ, tiếp theo một tiếng hét như gϊếŧ heo vang vọng, sắc mặt Lam Chước bởi vì đau mà vặn vẹo, mồ hôi như hạt đậu chảy từ trên má xuống, đau không thể kiềm chế.
" Từ đây về sau, Bắc Tạp Lãnh địa này, Lam gia không còn tồn tại!"
Lúc này, bên ngoài Dược Phủ đã tụ tập không ít cường giả, khi bọn hắn còn chưa kịp tiếp thu hết sự thật được truyền ra Cố Nhược Vân thân là nữ nhi Hồng Liên lĩnh chủ, cũng là lúc nghe được âm thanh lãnh khốc vô tình của nam nhân kia.
Bắc Tạp lãnh địa, Lam gia không tồn tại!
Một câu này rơi xuống, cũng đã định trước vận mệnh bi thảm của Lam gia!
Phỏng chừng lúc trước Lam gia căn bản cũng sẽ không nghĩ đến, bọn họ vì một quyết định ngu xuẩn mà hủy hoại cơ nghiệp trăm năm của Lam gia!
Lão gia chủ Lam gia cũng không nói thêm cái gì, nhưng mà giờ phút này tất cả mọi người có thể cảm nhận được hắn nháy mắt trở nên vô cùng già nua, bóng lưng tịch mịch.
Có lẽ từ lúc bắt đầu hắn liền biết, quyết định của đại trưởng lão lúc trước là kết cục hiện tại của Lam gia.