Bạch Âm ngã nằm dài trên mặt đất, khuôn mặt lạnh băng tuyệt sắc kia một mảnh trắng bệch.
Căn bản là nàng không có cái lá gan đi nhìn Hồng Liên lĩnh chủ, run rẩy nhắm mắt.
Từ trong miệng Lam Chước biết được Hồng Liên lĩnh chủ đến Chủ Thành, nàng liền biết kế hoạch của mình thất bại! Vì tránh né, nàng để Lam Chước đi rồi muốn trộm chạy trốn, ai biết vừa mới đi ra khỏi cửa thành đã bị bắt trở về.
" Bạch Âm cô nương, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Trong lòng Lam Chước đã có ngờ vực, lại không dám tin tưởng điểm này, âm thanh run rẩy hỏi, " Ngươi không phải là sứ giả Hồng Liên lãnh địa sao? Không phải ngươi nói Cố Nhược Vân câu dẫn Hồng Liên lĩnh chủ không thành? Ngươi có thể nói cho ta biết hay không cuối cùng là mọi chuyện như thế nào?"
Bạch Âm nhắm chặt hai mắt, không nói một câu, sắc mặt dưới ánh trăng chiếu rọi phá lệ trắng bệch, trắng đến nỗi không giống như người còn sống.
" Bạch Âm, ngươi thật to gan!" Lửa giận trên người Hồng Liên lĩnh chủ bộc phát ra, phịch một tiếng đánh trên người Bạch Âm, " Là ai cho ngươi cái lá gan, giả mạo sứ giả Hồng Liên lãnh địa?"
Phốc!
Bạch Âm dưới một đòn nghiệm trọng, phun ra một ngụm máu tươi, rốt cuộc nàng mở hai mắt, nở nụ cười thê lương.
" Lĩnh chủ đại nhân, vì sao ta theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại không nhớ đến một chút tình nghĩa?"
" Bản lĩnh chủ để ngươi ở lại Hồng Liên lãnh địa tiếp nhận trừng phạt, ngươi lại ngầm chạy trốn! Bởi vậy, ngươi đã không còn là người Hồng Liên lãnh địa, ngươi chẳng qua chỉ là một phản đồ mà thôi!"
Âm thanh của Hồng Liên lĩnh chủ lãnh khốc vô tình, hung hăng va chạm trong trái tim Bạch Âm.
Nàng chỉ cảm thấy đau lòng lợi hại, chính mình ái mộ nhiều năm như vậy, đi theo nam nhân này nhiều năm như vậy, hiện tại bất quá chỉ vì một nữ tử hắn nhìn thấy mới vài lần lại đối xử với nàng như thế.
Nữ nhân này, chẳng qua lớn lên giống với phu nhân đã mất tích thôi sao, vì sao lĩnh chủ lại thiên vị nàng?
Càng nghĩ đến, không tiếc đối với chính mình tàn nhẫn!
" Lĩnh chủ, ta đi theo ngươi mấy năm, bồi ngươi chinh chiến, vì ngươi ngăn chặn vô số phiền toái, kết quả ngươi lại cho ta hai chữ phản đồ?" Nàng cười càng thêm thê thảm, mặt xám như tro tàn nói, " Nguyên lai, ta mỗi ngày làm bạn với ngươi đã mấy chục năm, cũng không bằng một cái nữ tử lớn lên có diện mạo giống với phu nhân! Ta dám cam đoan, nữ nhân này tiếp cận ngươi là có mục đích, tâm tư nàng căn bản không có đơn thuần, lĩnh chủ, chẳng lẽ ngươi thông minh như vậy sẽ trúng mỹ nhân kế?"
Nghe thấy lời nói của Bạch Âm, ánh mắt những người đứng bên cạnh Cố Nhược Vân đều không nhịn được quay đầu nhìn nàng, ánh mắt kia giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Phải biết rằng, Cố Nhược Vân là nữ nhi của Hồng Liên lĩnh chủ, chẳng lẽ phụ thân không che chở cho nữ nhi, mà lại đi bảo hộ một người muốn gϊếŧ nữ nhi hắn?
" Ha ha!"
Hồng Liên lĩnh chủ cực kỳ tức giận cười, lửa giận trên người bộc phát ra, tiếp theo hắn trực tiếp vươn tay hung hăng bóp cổ Bạch Âm.
Thẳng đến giờ phút này, mọi người Lam gia mới phản ứng kịp.
Như vậy từ trước đến nay, bọn họ đều bị Bạch Âm che mắt! Hơn nữa để cho nàng lợi dụng! Đắc tội Hồng Liên lĩnh chủ!
Hiện tại chỉ cần nghĩ đến kết quả này, tất cả mọi người Lâm gia cảm giác lạnh từ trong lòng, một chữ cũng không dám nói, hận không thể hạ thấp sự tồn tại của bản thân, để cho Hồng Liên lĩnh chủ đừng chú ý tới bọn họ.
Chỉ có Lam Chước biết chính mình đã bị một nữ nhân lừa gạt thật lâu, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, biểu tình kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
" Bạch Âm! Ngươi có biết nàng là người nào?" Khóe miệng Hồng Liên lĩnh chủ nâng lên một tia tươi cười tàn nhẫn, đôi mắt lãnh khốc nói, " Nàng, Cố Nhược Vân, là nữ nhi của bản lĩnh chủ ly tán đã nhiều năm! Ngươi nói bản lĩnh chủ không nên che chở nàng, mà vẫn là giúp ngươi?"