Chỉ cần nghĩ một chút đên cảnh tượng kia, sắc mặt Lam Chước trở nên trắng bệch.
" Ngươi rốt cuộc là người nào?"
Có thể sử dụng ngọn lửa đem mặt đất đào ra một cái hố to, thực lực này...........ít nhất không phân cao thấp với phụ thân.
Nhưng nàng chỉ là một tiểu oa nhi năm sáu tuổi, tiểu oa nhi nhỏ tuổi, vì sao lại có lực lượng cường hãn như vậy?
" Thân phận của bản đại nhân một con kiến như ngươi sao có thể biết đến?" Chu Tước cười lạnh một tiếng, trào phúng nhìn Lam Chước, " Bất quá, bản đại nhân có thể nhắc nhở ngươi một chút, vào niên đại* bản đại nhân sinh ra, Bắc Tạp lãnh địa còn chưa có tồn tại!"
*niên đại: năm tháng
Lam Chước bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
Ý tứ của tiểu oa nhi này là, nàng đã tồn tại từ rất lâu trước cả Bắc Tạp lãnh địa? Chẳng lẽ, hắn thế nhưng là lão yêu quái có ngoại hình tiểu oa nhi?
Nghĩ vậy, Lam Chước tức khắc tâm lạnh như tro tàn, hắn vốn dĩ cho rằng chỉ không cần đắc tội Cố Nhược Vân là được, ai có thể nghĩ đến bên người nàng có nhiều cường giả như vậy?
Cũng là bình thường, nếu bên người không có một vài người tài ba, Cố Nhược Vân làm sao có thể trưởng thành tới bây giờ?
Đáng tiếc, việc này hắn phát hiện quá muộn..............
" Chu Tước." Vệ Y Y nhìn Chu Tước nói: " Đừng quên mệnh lệnh của chủ tử lúc trước."
Phải biết rằng, mục đích của Cố Nhược Vân là muốn thu phục toàn bộ Bắc Tạp lãnh địa! Cho nên, Lam gia này tạm thời giữ lại! Nếu Lam gia bị tiêu diệt, tất nhiên Bắc Tạp lãnh địa sẽ phát sinh oanh động! Chỉ có thể chờ nàng đem Bắc Tạp lãnh địa thu phục hoàn toàn, tiếp theo sẽ quyết định xử trí Lam gia như thế nào.
Mà lúc này, Lam gia không thể trừ.
Cho nên, Vệ Y Y thật lo lắng Chu Tước dưới phẫn nộ đánh mất lý trí, trực tiếp đem Lam Chước gϊếŧ chết.
" Ta biết," Chu Tước nở nụ cười, " Ta sẽ không gϊếŧ những người này, chỉ là cho bọn hắn một chút trừng phạt thôi! Hiện tại bản đại nhân ra lệnh các ngươi từ trong Dược Phủ vừa đi vừa dập đầu đến khi ra ngoài! Hơn nữa trên đường đi tự mắng chính mình là hỗn đản! Đương nhiên, mắng càng lớn thì tức giận của bản đại nhân sẽ hết càng nhanh, nếu mắng không đủ lớn, vậy ngươi liền ở chỗ này cả ngày vừa quỳ vừa mắng chính mình."
Nghe vậy, sắc mặt Lam Chước đại biến, thanh âm mang theo phẫn nộ nói: " Ta thà chết cũng không chịu nhục! Ta thừa nhận thực lực không mạnh bằng ngươi, nhưng tốt xấu gì Lam gia chúng ta cũng có một Võ Đế cao cấp, ngươi làm như thế, không cảm thấy quá đáng sao?"
Võ Đế cao cấp?
Chu Tước khịt mũi coi thường, trào phúng nói: " Được a~~, ta đây muốn nhìn xem cao thủ Lam gia các ngươi có năng lực nhanh chóng đem ngươi cứu ra hay không! Hơn nữa, ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi chết thống khoái? Yên tâm đi, bản đại nhân tâm địa thiện lương, cũng không đả thương tính mạng của ngươi, chỉ làm ngươi sống không bằng chết mà thôi!"
Nghe được bốn chữ sống không bằng chết này, Lam Chước rõ ràng cảm nhận được độ ấm quanh thân dần dần mất đi, thật giống như lửa cháy hừng hực thiêu đốt bên người, phảng phất muốn đem thân thể hắn đốt thành tro tàn.
Ngươi cho rằng như vậy là đủ rồi?
Không!
Giờ khắc này, Lam Chước giống như đứng trong lò luyện, không chỉ thân thể, linh hồn phảng phất cũng bị thiêu đốt trong ngọn lửa.
Loại thống khổ này trước nay hắn đều không có chịu đựng qua, tức khắc nhịn không được kêu lên, toàn bộ thân thể không ngừng run rẩy.
Nhưng mà, những người khác lại không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi đang yên ổn đột nhiên Lam Chước tựa như chịu thống khổ to lớn, biểu tình trên mặt trở nên dữ tợn, vạn phần khủng bố.
" Còn muốn tiếp tục sao?" trên mặt Chu Tước lộ ra tươi cười tà ác, " Đây chỉ là một phần vạn lực lượng! Ta có thể đem thống khổ của ngươi tăng lên một vạn lần, hơn nữa ngươi cũng không thể bất tỉnh!
Tươi cười kia rơi vào trong mắt những người khác, giống như là một cái ác ma đang vẫy tay với ngươi.
Cu Tước không có quên, lúc trước gia hỏa này cấu kết với nữ nhân Bạch Âm khi dễ Cố Nhược Vân.
Hiện tại hắn tự đưa tới cửa, bản thân sao có thể buông tha hắn?
" Cầu....... Cầu ngươi thả ta........." Lam Chước đau đến hàm răng đều run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, " Ta nguyện ý làm theo lời ngươi, cầu xin ngươi thả ta."
Sĩ thà chết, xác thật không thể nhục.
Nhưng thà chịu nhục nhã, lại tốt hơn so với sống không bằng chết!