Hỏa Long ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn chỗ sâu trong sơn động đi ra hai người.
" Không nghĩ tới sơn động trong dung nham lại thông với sơn động sau núi Phong Lạc thôn, lúc trước ta cũng thắc mắc tại sao sơn động này lại cực kỳ nóng, nguyên lai là có quan hệ với dung nham."
Cố Nhược Vân chuyển ánh mắt lên người Hỏa Long, ý cười đầy mặt nói: " Đã lâu không thấy, thoạt nhìn linh hồn ngươi khôi phục cũng không tệ."
Nhìn tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân, ánh mắt hỏa long đi từ kinh ngạc đến hoảng sợ, xoát một tiếng bay lên, thân thể gắt gao dán lên vách sơn động, dùng âm thanh bén nhọn hô: " Ngươi lại muốn làm gì? Linh hồn ta không thể ăn, thật sự không thể ăn a~~!"
Nó thiếu chút nữa ủy khuất khóc thành tiếng.
Bản thân đã tránh ở sơn động, gần đây cũng không có nhân loại nào tìm tới gây phiền toái, vì sao ôn thần như âm hồn không tan? Hơn nữa, nàng vì sao lại từ sau lưng mình đi ra? ( chỗ này chính là lúc trước có nói hỏa long ở sâu trong sơn động, mà nay Cố Nhược Vân đi từ sâu trong sơn động, tức là từ sau lưng hắn đi ra a~~)
Điểm này, Hỏa Long nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn chỉ nhớ được ôn thần này lại nhắc đến linh hồn của mình!
Chẳng phải ý tứ là, linh hồn ngươi khôi phục không tệ, ta lại có thể ăn no nê!
Chuyện này hán không sợ hãi sao?
Cố Nhược Vân có chút ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt, bất giác sờ mũi.
Bản thân cũng không có làm cái gì, gia hỏa này tại sao lại sợ hãi như vậy?
" Tổ tông, ta gọi ngươi một tiếng tổ tông, ngươi hãy buông tha cho ta đi? Ta chỉ là một cái hỏa long nho nhỏ, linh hồn ta đã bị ngươi cắn nuốt nhiều như vậy, còn chưa đủ sao?"
Rất khó tưởng tượng, một con Hỏa Long khổng lồ cao ngạo vào giờ phút này bị dọa toàn thân run rẩy, hiện tại nó không còn gì khác ngoài thỉnh cầu, chỉ hy vọng ôn thần này đi xa nó nhanh một chút.
Bằng không, vạn nhất ôn thần này thấy đói bụng, đem linh hồn của mình ăn đến mảnh nhỏ cũng không còn thì nên làm sao bây giờ?
Nghe lời Hỏa Long nói, Cố Nhược Vân tựa hồ nghĩ tới cái gì, con ngươi lập lòe vài cái, bên môi chậm rãi nâng lên nụ cười: " Nếu ngươi muốn ta buông tha ngươi, cũng không phải không có cách."
" Thật sao?" con ngươi Hỏa Long sáng ngời, vội vàng nói: " Chỉ cần ngươi buông tha ta, ta nguyện ý làm cái gì cũng được."
Cố Nhược Vân gật gật đầu: " trên núi phía sau sơn động này, ta mới vừa đắp mấy chục phần mộ, những phần mộ đó đều là người quen của ta, ta giao cho ngươi cái nhiệm vụ, hãy trông coi những phần mộ đó, không cho bất luận kẻ nào tiến tới dù chỉ nửa bước!"
Hỏa Long cả người ngơ ngác, có chút chần chờ nói: " Ta không có cách nào rời đi nơi này, làm sao ta có thể bảo hộ những phần mộ đó?"
" Ngươi không cần rời khỏi sơn động, nhưng có thể đem linh khí truyền ra, chỉ cần hù dọa một chút những kẻ có ý đồ xấu, có làm được không?"
Đối với Phong Lạc thôn, trong lòng Cố Nhược Vân vẫn tràn ngập áy náy.
Nếu không phải vì nàng, các thôn dân vô tội đó cũng sẽ không táng thân trong tay Lâm gia.
Cho nên, nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy sự an nghỉ của bọn họ! Lúc còn sống đã không thể yên bình, sau khi chết, nàng sẽ lo cho bọn họ một cõi bình an! Mà nàng lại không thể canh giữ nơi này, bởi vậy nàng vừa vặn lợi dụng con hỏa long nhát gan này.
Quả nhiên, sau khi nói lời này, Hỏa Long vội vàng gật đầu như dã tỏi: " Không thành vấn đề, ta nhất định làm được."
" Được," Cố Nhược Vân tươi cười uy hϊếp: " Nếu một ngày nào ta trở lại, nhìn thấy những phần mộ bị người đào bới, vậy ngươi liền cũng không cần lưu lại."
Hỏa Long hung hăng giật mình, vội vàng biểu hiện quyết tâm của mình: " Ngươi yên tâm, ta sẽ luôn trấn giữ ở nơi này, không cho bất luận kẻ nào xâm phạm."
" Được," Cố Nhược Vân rốt cuộc vừa lòng, nàng quay đầu nhìn Tử Tà nói: " Tử Tà, chúng ta đi thôi."