Nhưng tất cả, bởi vì nữ nhân này xuất hiện mà thay đổi.
Nếu không phải nữ nhân này lớn lên có khuôn mặt tương tự phu nhân, như thế nào lĩnh chủ che chở nàng? Chính mình lại mất đi tín nhiệm của lĩnh chủ.
Chỉ bằng điểm này, nàng vạn lần phải chết!
......................
" Kỳ quái, tại sao trong sơn động này cái gì cũng đều không có? Không phải a?"
Đám người Giang Mặc Trúc đã lưu lại ở chỗ lúc trước, những người khác lần nữa xuất phát, chỉ là khi bọn hắn chạy tới cuối sơn động. Trước mắt trống trải không có bất cứ gì.
Giang lão cau mày, không rõ vấn đề thực sự nằm ở chỗ nào.
" Giang lão, các ngươi xác định không có nhìn lầm đi? Sơn động này xác thật cũng thần khí có quan hệ?"
Đáy mắt Lam Chước hiện lên tia nghi ngờ.
Cho dù hắn muốn gϊếŧ Cố Nhược Vân, nhưng đối với Giang lão vẫn biểu hiện vài phần kính trọng, mặc kệ như thế nào, lão nhân này cùng phụ thân hắn đều cùng cấp bậc cao thủ, trừ khi phụ thân cũng ở nơi này, nếu không hắn đắc tội không nổi hai lão gia hỏa này.
" Ta có thể khẳng định, thần khí bên trong sơn động."
Giang lão trầm mặc nửa ngày, khẳng định nói.
" Một khi đã như vậy, thần khí kia ở chỗ nào? Sơn động này cái gì cũng đều không có, ngay cả một vũ khí bình thường cũng không có chứ đừng nói là thần khí." Lam Chước có chút không kiên nhẫn.
Sớm biết như vậy hắn sẽ không đi theo nhóm người này, mà bản thân sẽ tự đi tìm thần khí.
" Đó là cái gì?"
Đột nhiên Bạch Âm nhìn thấy cái nút trên vách đá, theo bản năng liền duỗi tay đè xuống.
" Dừng tay!"
Cố Nhược Vân nhìn động tác này của nàng, sắc mặt đột nhiên biến hóa, vừa muốn ngăn lại đã không còn kịp.........
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Khắp sơn động đều rung lắc kịch liệt, vụn đá trên vách không ngừng lăn xuống, thậm chí mọi người cảm giác mặt đất muốn nứt ra, vết nứt càng ngày càng sâu.
" Không tốt, sơn động muốn sụp đổ!"
Khuôn mặt già nua của Giang lão đột nhiên hoảng loạn, kinh hoảng kêu lên: " Trúc nhi còn đang ở bên ngoài!"
Đáng chết!
Hắn đã sớm biết nhất định nơi này sẽ có nguy hiểm cực lớn, lại không nghĩ tới sơn động trực tiếp sụp đổ! Nhưng hiện tại khoảng cách giữa hắn và Giang Mặc Trúc rất xa, căn bản không thể đi cứu viện.
Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần, sắc mặt dần lạnh nói: " Giang lão, chỉ có nơi này của chúng ta là sụp xuống, Giang Mặc Trúc ở bên kia vẫn rất là an toàn, các ngươi lập tức chạy đi, ta cảm nhận được bên dưới sơn động tồn tại một thứ cường đại! Nếu chậm trễ, sợ là tính mạng khó giữ được."
" Không được, lão phu sớm đã nói qua mạng của ngươi do ta bảo hộ, nếu muốn chạy ta mang ngươi cùng chạy, lão phu từ trước đến nay hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không muốn thất tin với người."
" Không còn kịp rồi."
Cố Nhược Vân ánh mắt chợt tối, sau đó không có bất luận dấu hiệu gì đem tay đẩy Giang lão cùng Cổ lão ra xa.
" Các ngươi chạy mau!"
Oanh!
Một cái đẩy này mang theo lực đạo mạnh mẽ, đem hai lão nhân trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Bởi vì sơn động sụp đổ, một mảnh không trung xanh lam xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người ( ý là sơn động sụp xuống hiện ra một khoảng bầu trời).
Bọn họ không nghĩ tới đột nhiên Cố Nhược Vân ra tay, kinh ngạc nhìn qua.
Vừa nhìn, hoảng sợ thiếu chút nữa đem tim nhảy ra ngoài.
Chỉ thấy nơi bọn họ vừa đứng, hiện tại dung nham cuồn cuộn bao trùm, bọt khí màu đỏ không ngừng bắn ra bên ngoài, chính giữa dung nham, một đầu cự long há mồm to như bồn máu đang phun lửa, ánh mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm nhân loại phía trên.
" Cố nha đầu!"
Cố Nhược Vân không vững muốn rơi vào dung nham, sắc mặt Giang lão trở nên trắng bệch, vội vàng quát: " Mau trở lại!"