"Nhân loại, ngươi nhưng là thật ương ngạnh, nhưng mà thân thể của ngươi, Bản Thánh muốn định rồi!"
Viêm Long cười ‘ha ha’ hai tiếng, thân thể khổng lồ giống như một cơn cuồng phong, thổi quét về phía Cố Nhược Vân.
Mà ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Cố Nhược Vân đã cảm nhận được thực lực Viêm Long có thể phát huy ra.
Có lẽ con rồng này ở thời kỳ cường thịnh là cường giả Võ Thánh, nhưng dù sao hiện giờ nó cũng chỉ là một linh hồn thể! Lại cũng không cách nào phát huy ra lực lượng từng có! Nhưng cho dù như thế, l^q"đ muốn đối phó nàng, cũng không phải là chuyện thật dễ dàng.
Ầm!
Rầm rầm rầm!
Viêm Long có thể là sợ hãi sẽ tổn hại thân thể của Cố Nhược Vân, vì vậy ngược lại là không có lại dùng long tức đối phó nàng. Nhưng mà, thân thể khổng lồ kia từng chút va chạm ở phía trên ngực của Cố Nhược Vân, làm cho trong cổ họng nàng toát ra một loại cảm giác tinh ngọt, lại thật sâu nuốt xuống.
"Loài bò sát đáng chết!"
Trong linh hồn, âm thanh tức giận của Chu Tước vang lên, lửa giận tận trời quát: "Nếu không phải hiện giờ Thượng Cổ Thần Tháp đã phong bế, chỉ bằng loài bò sát này, cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt bản đại nhân! Chủ nhân, ngươi rời đi nơi này trước, chờ lúc ta có thể đi ra chiến đấu giúp người chúng ta lại trở về tìm y tính sổ."
Cố Nhược Vân không nói gì, ánh mắt của nàng liếc về phía Long Hoàng quả phía sau Viêm Long, con ngươi thanh lãnh dần dần kiên định lên.
"Một linh hồn thể mà thôi, vừa rồi ta cũng nói qua, nếu ngươi là bản tôn Viêm Long có lẽ ta còn sẽ kiêng kị, đáng tiếc, Cố Nhược Vân ta không sợ một thứ là linh hồn!"
Bá!
Bỗng nhiên, thân thể Cố Nhược Vân biến thành một tia sáng sắc bén, bay thẳng đến phía Viêm Long.
Viêm Long ngây ngẩn cả người, y chẳng thể nghĩ tới nha đầu kia chẳng những không tính toán chạy trốn, l.q.đ mà còn dám khởi xướng tiến công về phía y? Nàng là không muốn sống nữa sao?
Không bao lâu, Cố Nhược Vân đã đến trước mặt Viêm Long, tay nàng bắt được Viêm Long, há miệng cắn xuống linh hồn của nó.
"Rống!"
Xoẹt!
Linh hồn bị cắn mang theo đau đớn, làm cho Viêm Long tê tâm liệt phế rống lớn một tiếng, thân mình hung hăng vung vẩy, muốn hất nữ tử ở trên người mình xuống.
"Chủ nhân, người điên rồi?"
Đám người Vân Dao sốt ruột kêu lên.
Lúc trước nàng nuốt vào nguyên lực của Tử Tà đã mạo hiểm thật lớn, không nghĩ tới hiện tại ngay cả một con Viêm Long cũng không buông tha? Vạn nhất lực lượng của hai người xung đột, thì nàng tất nhiên sẽ nổ tan xác mà chết!
Đương nhiên, Cố Nhược Vân cũng không để ý đến suy nghĩ của đám người Vân Dao, lại há miệng hung hăng cắn xuống.
Ở trong mắt mọi người, giờ khắc này Cố Nhược Vân rõ ràng chính là điên rồi! Nhưng mà chỉ có bản thân Cố Nhược Vân hiểu rõ, nàng chẳng phải không biết sống chết cắn nuốt lực lượng của người kia.
Mà là, nhu cầu của Thần Khí Cửu Hoàng!
Nàng cảm giác được, hiện tại Cửu Hoàng ở tại trong đầu mình rất là cơ khát, là nó chỉ dẫn nàng cắn nuốt linh hồn của Viêm Long, cho nên, Cố Nhược Vân mới có hành vi như vậy.
"Rống!"
"Rống rống rống!"
Viêm Long đau đến cả người run run, lửa trên người thiêu đốt càng mãnh liệt, loại thời điểm này, lqđ nó đã bất chấp khối thân thể bản thân nhìn trúng này, thầm nghĩ đốt nữ tử ghé vào trên người mình thành tro!
Nhưng mà, Cố Nhược Vân lại giống như cảm thụ không được độ ấm cực nóng kia, vẫn như trước giống như nhấm nháp mỹ thực cắn linh hồn của Viêm Long.
Ầm!
Gió lốc từ trên đỉnh đầu Cố Nhược Vân kéo lên, xoay quanh ở trong toàn bộ Viêm động, Cố Nhược Vân cảm nhận được thân thể đã bão hòa, vội vàng khoanh chân mà ngồi, bắt đầu tiêu hóa một phần lực lượng trong cơ thể mình kia.... ........