Tầm mắt Lam Ca rơi xuống trên người Cố Nhược Vân, sát khí trên người chậm rãi mất đi, biến thành bình thản như lúc ban đầu.
"Ta tin tưởng, ngươi sẽ thay đổi cuộc đời của ta!"
Cố Nhược Vân nhún vai: "Ta cũng nói qua, có thể thay đổi ngươi chỉ có chính ngươi."
Có thể thay đổi hắn, chỉ có chính hắn!
Lam Ca trầm mặc xuống, lại một lần nữa dụng tâm thưởng thức hàm nghĩa trong lời này của Cố Nhược Vân, thật lâu sau, hắn có một loại cảm giác giật mình, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo ám ban kia lộ ra một chút tươi cười yếu ớt.
"Ta hiểu được, đúng rồi, ta có một việc muốn nói cho ngươi, Cổ Lan.... ... Ta quen biết."
"Nàng có thân phận gì?"
Kỳ thực, đối với thân phận của Cổ Lan, Cố Nhược Vân cũng có đoán, chỉ là cũng không chắc chắn lắm thôi.
"Một trong bốn đại gia tộc chủ thành, thiên kim đại tiểu thư Cổ gia! Nghe nói Cổ gia muốn dùng nàng đám hỏi với thiếu gia Giang gia, nàng vì chạy trốn cuộc hôn nhân chính trị này, cho nên chạy trốn, đến nay Cổ gia đang tìm kiếm tin tức của nàng khắp nơi."
Dòng họ Cổ này, ở Bắc Tạp lãnh địa là tương đối thường thấy.
Vì vậy chẳng sợ nàng ở chung với người Diệt Thế dong binh đoàn một năm, cũng không có người nghĩ tới nàng chính là tiểu thư mất tích của Cổ gia. Thẳng đến Linh Khí trong tay nàng không cẩn thận bị Diệp Ảnh nhìn thấy, mới bắt đầu hoài nghi thân phận của nàng.
"Được, ta đã biết."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, nói: "Lam Ca, ngày mai ta muốn cùng Ngọc nhi rời đi nơi này, ta hi vọng chờ lần sau gặp mặt, l.q.đ ngươi có thể cho ta một cái tin tức tốt."
"Ngươi phải đi sao?" Lam Ca ngẩn người, đáy lòng sinh ra một loại cảm xúc không nỡ: "Về sau ta đây tìm ngươi thế nào?"
"Đi chủ thành, là có thể tìm được ta."
Dứt lời, Cố Nhược Vân không lại cho Lam Ca cơ hội nói chuyện, cất bước đi về sân phía trước.
Lam Ca ở sau lưng lẳng lặng ngóng nhìn bóng dáng của nàng, đôi con ngươi màu lam kia dần dần trở nên kiên định.
"Yên tâm đi, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng, sư phụ."
... ......
Hôm sau.
Nắng sớm mới lên.
Trong đại viện phía trước Diệt Thế dong binh đoàn, tất cả thành viên đều có chút không nỡ nhìn hai người trước mặt, chỉ có Lưu Nguyệt nhàn tản sung túc ngồi ở trong đình hóng mát, vẻ mặt khinh thường nhìn về phía nhóm hán tử biểu lộ chân tình này.
Với hắn mà nói, loại chuyện ly biệt này thật bình thường, bọn nam nhân này ngược ại giống như nữ nhân, một đám mặt mang không nỡ, thật giống như sinh ly tử biệt.
"Cố cô nương, ngươi không tham gia hội đấu giá sao?"
Diệp Ảnh muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại chỉ nói một câu như vậy.
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Trên hội đấu giá này, không có thứ ta cần, ta sẽ không tiếp tục lưu lại."
Nói như vậy, trước một ngày hội đấu giá sẽ phát xuống danh sách vật phẩm sắp sửa bán đấu giá, để cho người muốn tham gia hội đấu giá chuẩn bị đủ tiền. Cho nên, Cố Nhược Vân mới quyết định rời đi.
Bởi vì trên hội đấu giá kia, không có thứ nàng muốn!
"Vậy không bằng chúng ta đưa ngươi đi chủ thành?"
"Không cần," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, chợt dừng ánh mắt ở phía trên khuôn mặt xinh đẹp điềm mỹ của Cổ Lan, chậm rãi đi lên phía trước, nói: "Cổ Lan, nêu muốn không chịu ước thúc, lqđ không thành vật hi sinh, vậy chỉ có thể làm cho chính ngươi trưởng thành lên! Chỉ cần ngươi trưởng thành đủ cường đại, thì không có bất luận kẻ nào có thể bắt buộc ngươi làm chuyện bản thân không đồng ý."
Trên mặt Cổ Lan xuất hiện một chút ngây ngốc sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân.
Nếu không muốn chịu ước thúc? Thì trưởng thanh đến trình độ đủ cường đại?
Nàng không khỏi trầm mặc xuống, tinh tế hồi tưởng lời nói này của Cố Nhược Vân.
Mà ở khi nàng trầm tư, Cố Nhược Vân chạy tới trước mặt Hạ Lâm Ngọc, cười nhẹ nói: "Ngọc nhi, chúng ta đi thôi."
Giờ này khắc này, căn bản Cố Nhược Vân sẽ không tưởng tượng được, lời nói này của nàng có ảnh hưởng bao lớn đối với Cổ Lan! Có thể nói, chính là bởi vì lời của nàng, mới có thành tựu sau này của Cổ Lan!