Nghe được lời Cố Nhược Vân nói, hộ vệ lạnh lùng như núi kia nhìn nàng một cái, mặt không biểu cảm nói: "Người Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn đã thủ ở cửa ra một cửa thành khác, có bất luận kẻ nào ra ngoài đều sẽ gϊếŧ không tha! Cho nên Thành chủ mới ra lệnh cho ta chờ thông báo cho các ngươi, nếu xác định muốn đi vào Hắc Vân thành, lee~lqđ nhất định phải làm tốt chuẩn bị chiến đấu với Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn! Nếu không mà nói, các ngươi vẫn là rời đi đi, cho dù là chạy đi, cũng tốt hơn đánh mất sinh mệnh."
Cố Nhược Vân nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ta đây cũng không có cách nào, ta cần phải đi, cho nên, phải tiến vào Hắc Vân thành."
"Cô nương, ngươi đừng xúc động, nếu đánh mất tánh mạng rất không đáng giá."
Thanh niên có lòng tốt tiếp tục khuyên bảo Cố Nhược Vân, dù sao mọi người Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn cực kì tàn nhẫn, một nữ tử thanh lệ như thế rơi xuống trong tay bọn họ, đến cuối cùng tất nhiên sẽ thương tích đầy mình.
Kia cũng quá đáng tiếc.
"Ý tốt của ngươi lòng ta lĩnh, chỉ là ta thật sự rất vội, cho nên ta phải tiến vào Hắc Vân thành."
Cố Nhược Vân cười cười.
Nàng quả thật rất muốn sớm một ngày trợ giúp Hạ Lâm Ngọc khôi phục cánh tay bị cụt, vì vậy cho dù nàng không đồng ý trêu chọc những phiền toái này, lại cũng không có biện pháp khác.
Hạ Lâm Ngọc vẫn không nói gì, khuôn mặt thanh tú kia nâng lên nụ cười yếu ớt, con ngươi đen trong suốt như nước vĩnh viễn nhìn chăm chú vào nữ tử bên người. Giống như ở trong lòng hắn, bất luận nàng muốn quyết định thế nào, hắn đều sẽ ủng hộ nàng.
"Ôi."
Thanh niên có lòng tốt thở dài, tiếc hận nhìn Cố Nhược Vân và Hạ Lâm Ngọc, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cuối cùng hắn không có lại nói thêm cái gì, vội vội vàng vàng tiến đến đường đi đến, dù sao thực lực của Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn quá mức đáng sợ, hắn cũng không muốn chuốc họa vào thân.
"Đây là quyết định của ngươi, Hắc Vân thành chúng ta cũng sẽ không thể cản ngươi ở ngoài cửa, nhưng mà ngươi cần làm tốt chuẩn bị bị Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn đánh chết."
Giọng điệu hộ vệ lạnh như băng nói, rồi chậm rãi mở cửa thành ra, từ đầu tới đuôi đều không có lại liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân nhiều một cái.
"Ngọc nhi, chúng ta đi thôi, ta muốn nhanh chóng giúp đệ khôi phục cánh tay bị cụt."
Cố Nhược Vân nhìn về phía thiếu niên thanh tú bên người, dương môi cười yếu ớt nói.
Ánh mắt của nàng, ở giờ phút này tràn đầy kiên định, lộ ra ánh sáng làm cho người ta mê muội.
Thiếu niên gật gật đầu, tươi cười có chút ngại ngùng nói: "Được, ta nghe tỷ."
Ở sau khi hắn nói xong lời này, hai người đi vào cửa thành ở ngay dưới ánh mắt tiếc hận của mọi người, mà theo sát sau hai người, lại có một số võ giả không sợ chết, hoặc là có đủ thực lực đi vào Hắc Vân thành. Sau đó cửa thành lại bị chậm rãi đóng lại.
"Thành chủ đến!"
Ngay tại sau khi Cố Nhược Vân vừa mới tiến vào cửa thành, một âm thanh chợt truyền đến, không tự chủ được hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Ở dưới đôi con ngươi thanh lãnh kia của nàng, một bóng dáng ở dưới sự vây quanh của mọi người chậm rãi đi tới.
Chỉ thấy khuôn mặt nam tử tuấn lãng, mi mắt như sao, một bộ cẩm y hoa phục trợ giúp khí chất kia của hắn càng tốt hơn, ở dưới ánh mặt trời bao phủ kia mang theo ánh sáng ôn hòa, làm người ta không nhịn được bị nam nhân này hấp dẫn.
Phỏng chừng nhóm võ giả vừa mới tiến vào trong Hắc Vân thành này, đều thật không ngờ, Thành chủ Hắc Vân thành này sẽ là một nam tử trẻ tuổi tuấn dật như thế! Cả người ánh sáng đẹp mắt kia làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
Nhưng mà, rất nhanh Cố Nhược Vân đã thu hồi tâm thần, cũng không có liếc mắt chú ý nam tử nhiều một cái. Dù sao có nam tử tuyệt thế như Thiên Bắc Dạ ở bên người, cho dù nam nhân khác dễ nhìn thế nào, cũng không bằng một phần ngàn của hắn.