Đệ tử của Y thánh?
Hoàng Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, thế nào nàng ta cũng thật không ngờ nữ tử này vậy mà là đệ tử của Y thánh, nhưng mà này lại như thế nào? Lúc này đây nàng công nhiên hành hung ở Dược Tông, cho dù là Y thánh tiến đến cũng không chiếm lí.
"Cố nha đầu, chuyện này ngươi cho ta một lời giải thích đi."
Cao Lâm cau chặt mày, nói thật, ông căn bảnkhông tin lời những người này nói! Cho dù Cố Nhược Vân thật sự muốn trộm đan phương, lại như thế nào quang minh chính đại nơi nơi hỏi như thế? Này rõ ràng chính là vu hãm!
Chỉ là làm cho Cao Lâm thất vọng là, không nghĩ tới đệ tử Dược Tông ông lại làm ra loại việc vu hãm người này.
Hơn nữa Cố Nhược Vân còn không phải người bình thường.
"Còn cần giải thích cái gì?" Hoàng trưởng lão không đợi Cố Nhược Vân mở miệng, đã lạnh giọng đánh gãy nàng: "Tông chủ, lee~lqđ chuyện này đã thật rõ ràng, nữ tử này đả thương đệ tử Dược Tông, còn muốn đánh cắp đan phương, người giống như nàng há có thể lưu trữ? Cho dù nàng biện giải cũng không có tác dụng! Nhiều đệ tử có thể làm chứng như vậy."
Cố Nhược Vân cũng không có biện giải vì bản thân, chỉ là dùng cặp con ngươi thanh lãnh kia nhìn Hoàng trưởng lão, lúc này ánh mắt nàng giống như một tấm gương, chiếu ra khuôn mặt xấu xí kia của đối phương.
Hạ Lâm Ngọc thiếu chút bị tức điên rồi, trừ bỏ phụ nữ (cha và con gái) Hạ Minh ra, hắn còn chưa từng thấy ai khác có thể vô sỉ đến loại trình độ này. Rõ ràng là bọn hắn tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đến cuối cùng còn trả đũa, vu hãm người khác là kẻ trộm?
Nhưng mà, sau khi thấy khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt kia của Cố Nhược Vân, lửa giận trong nội tâm của hắn nhưng là chậm rãi bình ổn xuống.
"Ha ha," Hạ Lâm Ngọc cười lạnh một tiếng, phía trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy trào phúng: "Chỉ bằng tấm đan phương rách kia, tỷ tỷ ta còn không để vào mắt."
Hắn nói là sự thật.
Trong Bách Thảo Đường Tây Linh đại lục buôn bán đan dược, toàn bộ đều là Cố Nhược Vân luyện chế thành, cho nên một tấm đan phương nàng quả thật không để vào mắt. Hơn nữa hắn cũng biết tỷ tỷ tiến đến Dược Tông, chỉ là vì lấy được dược liệu có thể giúp hắn chữa trị cánh tay mà thôi.
Mà dược liệu trân quý này, cũng chỉ tồn tại ở Bắc Tạp lãnh địa.
Đương nhiên, Hạ Lâm Ngọc biết thực lực của Cố Nhược Vân, không có nghĩa là người khác cũng rõ ràng, cho nên sau khi nghe thấy giọng nói kiêu ngạo kia của hắn, Hoàng trưởng lão ‘ha ha’ cười phá lên, giống như là nghe được truyện cười lớn nhất thế gian, cười đến dừng không được.
"Đan phương rách? Đây là điển hình ăn không được nho thì nói nho chua," Khóe môi Hoàng trưởng lão nâng lên một độ cong trào phúng, phía trên khuôn mặt già nua tràn đầy khinh miệt: "Lão phu vẫn là lần đầu tiên nghe được có người xưng đan phương là đan phương rách, nếu các ngươi thật sự không hiếm lạ đan phương kia, cũng sẽ không nhọc lòng muốn trộm! Tông chủ, ta biết ngươi và Y thánh quan hệ không tầm thường, nhưng mà chuyện này lại quan hệ đến lợi ích của Dược Tông ta, nếu ngươi thật không để ý Dược Tông! Vậy vị trí Tông chủ của ngươi này phỏng chừng cũng không cần làm nữa!"
Hoàng trưởng lão vốn đã nghĩ kéo Cao Lâm xuống từ trên vị trí kia, mà nếu quả thực làm như vậy, khó tránh khỏi có người trong lòng không phục, nhưng mà, không nghĩ tới Cao Lâm lại cho lão cơ hội này!
Nếu như ông ta thật sự không để ý Dược Tông, bảo vệ một nữ tử muốn trộm đan phương, chỉ sợ Dược Tông sẽ không lại có người duy trì ông ta nữa!
Cao Lâm cũng nghĩ tới điểm này, cho nên ông trầm mặc!
Nhưng ông chỉ trầm mặc một lúc đã bình tĩnh lại, trên khuôn mặt già nua xẹt qua ý lạnh, con ngươi lạnh lùng nhìn Hoàng trưởng lão: "Hoàng trưởng lão, lời này của ngươi không khỏi quá mức, ỷ vào người kia nói hai ba câu ngươi đã có thể kết luận tội danh của một người, sao bản Tông chủ không biết ngươi có được quyền lợi lớn như thế? Vậy nếu có người nói Hoàng trưởng lão có tâm mưu phản, chính là không phải bản Tông chủ cũng muốn xử trí ngươi!"