Nghe lời nói của Hoàng Phỉ Phỉ, sắc mặt Lâm Dương càng thêm khó coi, hắn hít vào một hơi thật sâu mới ngăn chặn tức giận trong nội tâm, ngay tại lúc hắn vừa định tiếp tục mở miệng nói chuyện, đã thấy Cố Nhược Vân ở một bên biến mất.
Ngay sau đó, bóng dáng màu xanh kia đã xuất hiện ở trước mặt của Hoàng Phỉ Phỉ, nàng mặt không biểu cảm nâng chân của mình lên, hung hăng bổ xuống đầu của Hoàng Phỉ Phỉ.
Hít!
Tình cảnh này, mọi người đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc ngóng nhìn nữ tử bổ chân về phía Hoàng Phỉ Phỉ, đáy mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Nữ nhân này cũng quá độc ác, một cước này đáp xuống, phỏng chừng toàn bộ đầu của Hoàng Phỉ Phỉ đều sẽ bị phế đi!
Hơn nữa, nàng còn dám hành hung ở trước mặt người Dược Tông, chẳng lẽ là thật sự không để Dược Tông vào mắt?
"Ngươi —— "
Hoàng Phỉ Phỉ mới nói được một chữ, cái chân kia đã hung hăng dẫm nát đầu của nàng ta.
Phanh!
Nhất thời, toàn bộ đầu của nàng ta đều bị đạp chôn vào trong đất, hai cái tay đang ra sức giãy dụa, lại vẫn không thể đẩy ra cái chân đang chân dẫm trên đỉnh đầu mình kia! Ngay tại lúc Hoàng Phỉ Phỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, rốt cục chân của Cố Nhược Vân cũng chậm rãi dời đi, nhàn nhạt nói: "Thật có lỗi, ta còn thật muốn biết kết cục đắc tội Dược Tông các ngươi là cái gì."
Nhìn khuôn mặt thanh lãnh kia của Cố Nhược Vân, Tá Thượng Thần giật giật khóe môi, ánh mắt vui sướиɠ khi người gặp họa dừng ở trên người Hoàng Phỉ Phỉ mặt xám mày tro.
Kết cục đắc tội Dược Tông?
Chậc chậc, hắn chỉ biết kết cục đắc tội Cố Nhược Vân là cái gì!
Tá Thượng Thần coi như là người nhìn Cố Nhược Vân từng chút trưởng thành lên, dù sao ở khi nàng còn yếu ớt cũng đã quen biết, những năm gần đây, người nàng đắc tội nhiều đếm không xuể, nhưng mà không có gì ngạc nhiên, những người đó không có một kẻ nào có thể chết già!
"Các ngươi còn chờ cái gì?" Hoàng Phỉ Phỉ chỉ về phía Cố Nhược Vân, trừng mắt nhìn mọi người Dược Tông bên người, tức giận quát: "Còn không bắt nữ tử này cho bổn tiểu thư!"
Lâm Dương ‘phì’ cười một tiếng, vừa rồi hắn cũng không có lại ngăn cản Hoàng Phỉ Phỉ, chính là muốn cho nữ tử này chịu một trận dạy dỗ, không phải phụ thân của mình là trưởng lão Dược Tông à? Chỉ sợ Tông chủ đến đây cũng sẽ không thể làm càn ở trước mặt nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ như thế!
"Đủ," Mắt thấy người Dược Tông sắp sửa nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Phỉ Phỉ, Lâm Dương mới đứng dậy, nhíu mày nói: "Hoàng Phỉ Phỉ, lệnh bài của Tông chủ Dược Tông ở đây, hiện tại ngươi lập tức trở về!"
Khi nói lời này, Lâm Dương đem lệnh bài của Tông chủ ra.
Thấy lệnh bài như gặp Tông chủ, lúc này đệ tử Dược Tông vốn định tiến lên vội vàng dừng bước chân, cũng không dám có động tác gì nữa.
Bọn họ đều nhìn ra, Lâm Dương đang tận lực che chở Cố Nhược Vân, có lẽ nữ nhân này có quan hệ gì đó với Lâm Dương?
Nhưng cũng không phải.
Trước đó, Lâm Dương cũng không biết tên của nàng là gì, nếu không cũng sẽ không thể hỏi nàng vấn đề này.
"Ha ha," Hoàng Phỉ Phỉ nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng: "Lâm Dương, ngươi thân là quản sự của Dược Tông, lqd vậy mà trợ giúp người ngoài, chuyện này ta nhất định sẽ báo chi tiết cho cha ta, lúc đó, quản sự ngươi này cũng không cần làm nữa!"
Lâm Dương có lệnh bài của Tông chủ trong tay, Hoàng Phỉ Phỉ cũng không dám lại xúc động, ánh mắt oán độc của nàng ta giống như chủy thủ có độc, hung hăng thổi qua trên mặt Cố Nhược Vân.
"Ngươi đừng tưởng rằng ngươi dụ dỗ Lâm Dương quản sự là có thể muốn làm gì thì làm, ở Dược Tông, còn không phải hắn định đoạt, chúng ta đi!"
Nói xong lời này, Hoàng Phỉ Phỉ không bao giờ liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái nào nữa, lqđ nhưng mà lúc nàng ta mang theo đệ tử Dược Tông rời đi, nhưng mà lúc liếc mắt nhìn nam tử yêu nghiệt vẫn lười nhác tựa vào phía trên lưng ghế dựa, trong ánh mắt lóe lên một chút kinh diễm.
Nam tử phong hoa tuyệt đại như hoa đào này, Hoàng Phỉ Phỉ nàng nhất định phải có được!