Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 868: Diệt Hạ gia (mười)

"Là Cao đế, Cao đế bệ hạ Lưu Phong quốc vậy mà xuất hiện, hơn nữa các ngươi có nghe hay không, lqđ hắn vậy mà xưng hô hồng y nam tử này là Hồng Liên Lĩnh chủ? Chẳng lẽ hắn ta chính là đệ nhất cường giả danh chấn đại lục kia?"

Đệ nhất cường giả theo như lời trong miệng người này, đương nhiên không phải đệ nhất cường giả Đông Nhạc đại lục, mà là nhân vật đứng đầu trong các Võ Đế.

Nói cách khác, chỉ cần không có tới cảnh giới Võ Thánh, là không người có thể đánh bại Hồng Liên Lĩnh chủ.

"Không biết rốt cục cô nương này có thân phận gì, có vẻ quan hệ của Kim Đế và nàng không bình thường, Y thánh lại là sư phụ của nàng, ngay cả Hồng Liên Lĩnh chủ cũng là nghĩa phụ của nàng, đại nhân vật trên đại lục này, trừ bỏ Võ Thánh thần bí kia ra, còn có nàng không biết sao? Huống chi có vẻ nam tử tóc bạc bên người nàng này có thể chiến ngang tay với Hồng Liên Lĩnh chủ."

Nghĩa phụ?

Cao đế có chút kinh ngạc, Hồng Liên Lĩnh chủ này, lại là nghĩa phụ của nha đầu kia? Xem ra thân phận của nàng cường đại thật không phải người bình thường có thể đoán được.

Sắc mặt của hồng y nam tử có chút không vui, nghĩa phụ cái gì? Lão tử rõ ràng chính là phụ thân của nàng!

Chỉ là hắn không cách nào nói ra chuyện này ở trước mặt mọi người, nếu không mà nói truyền đến trong tai những lão bất tử Đệ Nhất thành, chẳng phải là liên lụy nữ nhi bảo bối của hắn? Dù sao cho dù những lão gia hỏa kia đã biết Vân Nhi đi tới mảnh đại lục này, lại còn không biết rốt cục nàng ở nơi nào.

"Vân Nhi, người này là ai?" Hồng y nam tử híp mắt, bắn ra một tia sáng nguy hiểm, bằng nhãn lực của hắn liếc mắt một cái lập tức có thể thấy được quan hệ của nam nhân này và nữ nhi nhà mình không bình thường, lee~lqđ nhưng mà, vừa rồi người này vậy mà lại muốn cướp đi bức họa của hắn, còn ra tay với hắn!

Bằng vào điểm này, hắn muốn cưới nữ nhi bảo bối nhà mình, thì không có dễ dàng như vậy.

"Khụ khụ," Cố Nhược Vân xấu hổ ho khan hai tiếng: "Nghĩa phụ, người có thể ở bên ngoài chờ ta một chút trước hay không, ta có một số việc phải xử lí, chờ xử lý xong lại nói với người! Còn có, tiểu Dạ, chàng giúp ta trông chừng! Ta và Ngọc nhi có một số lời nói muốn một mình nói với người Hạ gia."

Thiên Bắc Dạ gật gật đầu, hắn biết kế tiếp Cố Nhược Vân muốn nói gì.

Đơn giản chính là thân phận chân chính của mình mà thôi, nhưng mà chuyện này trừ bỏ người Hạ gia sắp chết ra, những người khác không cần thiết biết. Nếu không vạn nhất chuyện đoạt xác trùng sinh lớn như thế truyền bá ra ngoài, gây ra cũng không phải chỉ một chút chấn động.

Đối với quyết định của Cố Nhược Vân, những người khác đều không có ý kiến gì, nhưng mà, trái tim của Hồng Liên Lĩnh chủ lại bể thành mảnh vụn, sắc mặt ai oán nhìn Cố Nhược Vân.

"Vân Nhi, ta chạy thật xa tới tìm con, con lại cự ta ở ngoài cửa?"

Rất thương tâm!

Nữ nhi trưởng thành, quả nhiên còn có bí mật của mình, có một số việc vậy mà không thể cho hắn biết.

Cố Nhược Vân nhún vai: "Trường hợp kế tiếp có chút huyết tinh, cho nên muốn để các người đều lảng tránh một chút."

Bất luận như thế nào, Hồng Liên Lĩnh chủ cũng chém gϊếŧ với người nhiều năm như vậy, trường hợp huyết tinh nào chưa từng thấy? Sau khi biết Cố Nhược Vân cũng không phải có bí mật giấu diếm hắn, trong lòng hắn mới vừa nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Ta đây ở nơi con nghỉ lại chờ con."

Kỳ thực, Hồng Liên Lĩnh chủ không biết là, Cố Nhược Vân bảo bọn họ rời đi, quả thật có một việc không thể bị bất luận kẻ nào biết.

Đó chính là, thân phận nàng thân là Hạ Nhược Vân này!

Bí mật này, theo Hạ gia diệt vong, cũng sẽ bị nàng giấu ở trong bụng cả đời!

"Ngọc nhi, đi thôi," Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên một tia sáng sắc bén, không tiếng động nở nụ cười: "Kẻ thù năm đó thương hại đệ, hôm nay, ta để đệ có cơ hội nợ máu trả bằng máu cho bọn họ!"