Cố Nhược Vân nhẹ nhàng thở ra, từ sau khi Tử Tà trùng sinh tới nay, các phương diện đều đã xảy ra biến hóa, nhưng mà tính thích đùa giỡn nàng này, lại thế nào cũng không có thay đổi.
"Nha đầu, con ngủ rồi sao?"
Đột nhiên, tiếng nói ôn hòa của nam nhân kia vang lên ở ngoài lều trại.
Cố Nhược Vân giật mình: "Chưa."
"Ừ, ta vào nhé."
Vừa mới nói xong, bóng dáng màu đỏ kia đã đi vào từ ngoài lều trại, nam tử cau chặt mày, nghiêm cẩn đánh giá nơi Cố Nhược Vân ở, lqd trong con ngươi cuồng ngạo xẹt qua một tia sáng sắc bén: "Mới vừa rồi hình như ta nghe thấy có người nói chuyện, cho nên qua xem, xảy ra chuyện gì? Là có người làm khó dễ con sao?"
Cố Nhược Vân khựng lại, lắc lắc đầu: "Không có, phỏng chừng người nghe lầm thôi."
"Phải không?" Ánh mắt của hồng y nam tử vẫn mang theo hoài nghi, đột nhiên, hắn nhẹ nở nụ cười: "Có lẽ là ta nghe lầm, nhưng mà nếu có người dám bắt nạt con, thì con trực tiếp đi tìm ta, mặc kệ là ai, con hiểu chưa?"
Thật hiển nhiên, nam nhân này đang lo lắng cho Cố Nhược Vân.
Trong lòng Cố Nhược Vân chảy qua một dòng nước ấm, nàng hiểu rõ nghĩa phụ là sợ sau khi Bạch Âm bị trừng phạt sẽ không cam lòng mà đến làm khó nàng, cho nên hắn mới cố ý đến dặn một câu.
Chỉ là loại người như Bạch Âm này, nàng luôn không thèm để ý, lại như thế nào đi tìm nghĩa phụ cáo trạng.
Cho dù nghĩ như thế, nhưng trong miệng Cố Nhược Vân vẫn là nói: "Nghĩa phụ yên tâm, nếu quả có người bắt nạt ta, ta khẳng định sẽ nói cho người biết."
"Tốt," Hồng y nam tử nhẹ nhàng thở ra, giữa mặt mày tràn đầy ý cười: "Vậy thì nghĩa phụ an tâm, con nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường, mặt khác —— con phải nhớ kỹ, con là đại tiểu thư Hồng Liên Lĩnh, là nghĩa nữ của Hồng Liên Lĩnh chủ ta! Nếu có người bắt nạt con, ở dưới tình huống con có thể đánh thắng, dđ.lqđ thì tự con giải quyết! Đánh không lại lại tới tìm ta! Làm nữ nhi của ta, không cần bó tay bó chân, sau lưng có ta làm chỗ dựa cho con, con yên tâm lớn mật đi làm, nhưng hiểu rõ?"
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta hiểu được."
"Hiểu rõ là tốt rồi."
Hồng y nam tử cười cười, nói: "Ta đây đi nghỉ ngơi trước, con cũng nhớ đi ngủ sớm một chút."
Nói xong lời này, hắn không đợi Cố Nhược Vân trả lời, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, con ngươi của Cố Nhược Vân gắt gao co rụt lại, dùng linh hồn truyền âm hỏi: "Tiểu Tử Tà, ngươi nói xem thực lực của nam nhân này mạnh hơn, hay là Kim Đế mạnh hơn?"
"Hắn mạnh hơn."
Trong linh hồn, trầm mặc một lúc lâu sau, mới truyền đến tiếng nói non nớt của Tiểu Tử Tà.
Tuy rằng Tử Tà trùng sinh một lần, nhưng trí nhớ kiếp trước vẫn còn giữ lại, nên đối với Kim Đế tự nhiên cũng có chút ấn tượng! Đương nhiên, ấn tượng kia chỉ là hắn cảm nhận được ở trong Thượng Cổ Thần Tháp.
Nhưng cho dù như thế, Tiểu Tử Tà vẫn là có thể nhận thấy được, thực lực của nam nhân này cường hãn hơn Kim Đế.
"Vậy so với ngươi thì sao?" Cố Nhược Vân nhíu mày, hỏi.
Tiểu Tử Tà không nói gì.
Ngay tại lúc Cố Nhược Vân cho rằng hắn sẽ không đáp lại vấn đề này, âm thanh tính trẻ con mười phần kia lại truyền đến.
"Ta mới vừa sinh ra đó, ta vẫn còn ở thời kỳ còn nhỏ! Ta đi đến trên đời này còn chưa được một năm!"
Ngụ ý, hắn cũng không cách nào đánh bại hồng y nam tử này.
"Nhưng mà," Tiểu Tử Tà dừng một chút, nói: "Lại qua ba năm nửa, hắn khẳng định tử đuổi cũng không kịp ta, ngươi cũng không thể để cho một đứa bé sơ sinh vừa sinh ra so với người đã sống vài thập niên chứ? Nhưng mà bằng hữu tên là Kim Đế kia của ngươi ngược lại không phải là đối thủ của ta."