Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 764: Hồng y nam tử (một)

"Ngươi……..."

Lâm Quân nhận đến kinh hách mãnh liệt, lui lại phía sau mấy bước: "Ngươi đừng tới đây."

Y xoay người muốn chạy trốn, lại bị Thiên Ly trưởng lão mắt sắc phát hiện, thân hình chợt lóe lập tức dừng ở sau lưng của y, chặn đường lui duy nhất của y.

Vệ Y Y nhếch môi cười, chậm rãi đi về phía Lâm Quân: "Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi chết dễ dàng, nếu để các ngươi chết như vậy, có thể nào không làm thất vọng lão Môn chủ đã chết đi? Cho nên, ta sẽ làm cho các ngươi mất hết thực lực, tay chân bị phế, mỗi ngày quỳ gối trước mộ phần của lão Môn chủ dập đầu xin lỗi với ông."

Lấy hận ý của nàng đối với bọn họ, như thế nào để cho bọn họ chết dễ dàng?

Nàng sẽ làm cho bọn họ trở thành phế vật, nhận hết khuất nhục và tra tấn, cuối cùng cả đời, đều không thể chết già!

"A!"

Phụt!

Vệ Y Y một kiếm đánh gãy gân tay của Lâm Quân, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ đôi mắt của nàng.

Nhưng nàng không có dừng lại, tốc độ kiếm trong tay cực nhanh, lqđ rất nhanh đã làm cho gân tay gân chân của y đều gãy! Té trên mặt đất vẫn không nhúc nhích! Chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ kia nhìn vẻ mặt tươi cười kia của Vệ Y Y.

"Thả ta, cầu ngươi, thả ta."

Y không còn có cao ngạo lúc trước, giọng điệu mang theo cầu xin.

"Ôi," Vệ Y Y vỗ cằm, ý cười trong suốt nói: "Ta thiếu chút đã quên ngươi còn có thể nói chuyện…...."

Dứt lời, nàng trực tiếp đưa tay vào trong miệng của Lâm Quân, kéo đầu lưỡi của y ra, một kiếm cắt đứt, lần này y ngay cả tiếng la đau cũng không thể phát ra, trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh y y nha nha.

Đột nhiên, tầm mắt của Vệ Y Y chuyển về phía Vinh Hân.

Không hề ngoại lệ, kết cục của Vinh Hân cũng giống như Lâm Quân, bị phế tay chân, trở thành câm điếc, ngã vào bên trong vũng máu không cách nào nhúc nhích.

"Đại cừu rốt cục báo, cũng là lúc ta nên rời đi."

Vệ Y Y thu kiếm nhỏ máu lại, nhìn hai người nằm trên mặt đất, bên môi nâng lên một chút tươi cười: "Vinh Hân, Lâm Quân, hai người các ngươi sám hối ở trước mộ phần của lão Môn chủ cho tốt đi, cả một đời!"

"Y Y."

Mắt thấy Vệ Y Y muốn rời đi, Thiên Ly trưởng lão vội vàng gọi nàng lại: "Lúc trước lão Môn chủ còn có ý truyền Y Môn cho ngươi, hiện giờ Vinh Hân đã chết, chúng ta muốn để ngươi đảm nhiệm Môn chủ Y Môn."

Vệ Y Y dừng một chút, lắc lắc đầu, nói: "Ta còn có chuyện càng quan trọng hơn, vị trí Môn chủ Y Môn này, ta không đảm đương nổi."

"Nhưng mà……."

"Thiên Ly trưởng lão, vị trí này, có thể do Nam Tiêu sư muội đảm nhiệm," Vệ Y Y quay đầu nhìn mọi người phía sau, cười nói: "Nam Tiêu sư muội là nữ nhi của lão Môn chủ, do nàng đảm nhiệm, không có bất luận kẻ nào có thể nói, chỉ là muốn xin nhờ Thiên Ly trưởng lão phụ tá nàng, mặt khác, trừ sạch sẽ dư nghiệt của Vinh Hân."

Sau khi phân phó xong, ánh mắt của nàng lập tức dừng ở trên người Nam Tiêu, chậm rãi tiến lên, bắt được tay nàng, trên khuôn mặt quyến rũ lộ một chút tươi cười.

"Nam Tiêu, đa tạ lúc trước muội cứu ta rời đi, ta nghĩ Y Môn dừng ở trên tay muội, nhất định có thể không cô phụ kỳ vọng của lão Môn chủ, còn có…….." Nàng tạm dừng một chút, lấy ra một quyển bảo điển, đưa tới trước mặt Nam Tiêu: "Đây chính là Y Học Bảo Điển, hiện tại với ta mà nói đã không có tác dụng, cho nên, ta giao nó cho muội, hi vọng muội có thế để cho Y Môn khôi phục hào quang trước kia."

Nam Tiêu nắm chặt bộ sách Vệ Y Y đưa tới, khẽ gật đầu: "Y Y sư tỷ, yên tâm đi, ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của người và phụ thân, Y Môn giao cho ta, người an tâm đuổi theo Cố cô nương đi."