Mười năm!
Hắn tin rằng, trong mười năm này, thực lực của Cố Nhược Vân chắc chắn sẽ đạt tới ngưỡng mà nhiều người không thể vượt qua được, lúc đó hoàn toàn không cần phải lo lắng về những Ma Nhân kia.
- Ta đã quyết định
Cố Nhược Vân lắc đầu
- Bất luận là kẻ nào đả thương Ngọc Nhi, để chúng sống thêm một giây, điều này đối với Ngọc Nhi là một sự sỉ nhục! Ta quyết không để cho Tiên Địa sống sót!
Dứt lời, nàng không nói thêm gì nữa, liền hướng về phía trước mà đi, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Thiên Khải Tôn.
Thiên Khải Tôn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng:
- Nha đầu này thật đúng là tính tình ngang bướng, nàng bẩm sinh đã mạnh, thế nhưng Tiên chủ Tiên Địa đều đã là cường giả ở cảnh giới Võ Tôn cao cấp, ngộ nhỡ nàng đánh không lại thì sao?
Nghĩ tới đây, an nguy gì đó của đại lục đều bị Thiên Khải Tôn quên hết, trong lòng tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng.
- Không được, ta phải đi xem, nha đầu này xúc động như thế rất dễ chịu thiệt thòi.
Thiên Khải Tôn giả trầm ngâm hồi lâu, liền vội vã đuổi theo.
"Ầm!"
Bên ngoài nơi Tiên Địa tụ tập lều trại, một đạo lực lượng cường đại đột nhiên xông tới, trong nháy mắt liền phá hủy số lều trại đó khiến cho vô số đệ tử của Tiên Địa từ bên trong chật vật trốn thoát.
- Cố Nhược Vân, ngươi làm cái gì vậy?
Vinh Hân tóc tai bù xù chạy ra, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ nhìn Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, cười lạnh nói:
- Vinh Hân, chuyện ngươi làm với Vệ Y Y ta còn chưa tính sổ, không nghĩ tới bây giờ ngươi lại cùng thế lực khác liên thủ, muốn hãm hại người của Đông Phương thế gia ta! Đồng thời... Còn làm Ngọc Nhi bị thương nặng!
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Vinh Hân trong mắt lộ ra sự bối rối, cố gắng bình ổn cảm xúc trong lòng, nói:
- Cố Nhược Vân, ngươi quá to gan rồi, nơi này là địa bàn của Tiên Địa, không phải là chỗ để ngươi giương oai.
Nếu như thường ngày, Vinh Hân thế nào cũng không dám dùng ngữ khí đó để nói chuyện với Cố Nhược Vân.
Nhưng bây giờ, nàng có Tiên Địa là chỗ dựa, còn gì phải sợ nữ nhân này?
Chuyện này quả đúng là một trò cười!
- Ta tới đây, chính là để tìm Tiên Địa báo thù! Đương nhiên cũng bao gồm cả các ngươi, những kẻ đã gia nhập vì thế lực của Tiên Địa!
Cố Nhược Vân sắc mặt trầm lạnh, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lẽo chứa đầy sát khí
- Hãy bảo Tiên chủ Tiên Địa cút ra đây cho ta!
Do Cố Nhược Vân trực tiếp đánh tới Tiên Địa, cho nên khiến không ít người từ xung quanh vây đến xem.
Lại thêm nàng ôm một thiếu niên khắp người đầy máu về tới chiến trường, cho nên mọi người đều có thể ít nhiều đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ là không nghĩ tới nữ tử này lại lớn mật như vậy, cả gan mở miệng bảo Tiên chủ Tiên Địa cút ra đây cho nàng!
- Cố Nhược Vân, ngươi cho rằng ngươi là ai? Kẻ như ngươi mà cũng muốn gặp tiên chủ? Nằm mơ đi, đừng nói tới nơi này chỉ có một mình ngươi, cho dù là nắm cả một thế lực trong tay, ngươi cũng không phải đối thủ của tiên chủ, ngươi hẳn sẽ tự mình hiểu được.
Vinh Hân nhìn thấy Cố Nhược Vân một thân một mình tiến tới, cho nên trong lòng cũng không có bao nhiêu khϊếp đảm.
- Ta lặp lại lần nữa, bảo Tiên chủ cút ra đây cho ta!
Thanh âm của Cố Nhược Vân thấu tận trời cao, vang vọng chân trời.
- Bằng không ta sẽ gϊếŧ sạch người của Tiên Địa!
Vinh Hân rất muốn cười.
Chẳng lẽ nữ nhân này nghe không hiểu mình nói sao? Cô ta thực sự nghĩ mình là thần? Ngay cả Tiên Địa tiên chủ cũng dám nhục mạ, hơn nữa còn uy hϊếp muốn gϊếŧ sạch người của Tiên Địa! Cô ta nghĩ mình là ai? Dựa vào một mình cô ta mà cũng dám mạnh miệng? Thật quá mức kiêu ngạo rồi!