"Không tốt, môn chủ, xảy ra chuyện lớn!"
Đột nhiên, một giọng nói lo lắng từ phía trước truyền đến, không để mọi người lấy lại tinh thần, đã có một cái bóng chạy vào, hổn hển nói: "Môn chủ, các vị trưởng lão, cầu xin các vị cứu sư phụ của ta!"
Đây là một thiếu nữ có dáng dấp tương đối thanh thuần, khoảng mười năm mười sáu tuổi, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn chảy dài trên khuôn mặt, nhỏ xuống dưới, đôi mắt hoảng sợ không chút che dấu, con mang theo tia lo lắng không biết làm sao.
Tim của các vị trưởng lão lập tức trầm xuống. Bởi vì thiếu nữ trước mắt này tất cả bọn hắn đều biết! Nàng chính là đệ tử của Nam Tiêu, nàng nói như vậy, có nghĩ là Nam Tiêu đã xảy ra chuyện! Nhưng Nam Tiêu rõ ràng là con gái duy nhất của lão môn chủ! Cuối cùng là kẻ nào to gan lớn mật như vậy, dám ra tay với cả nàng!
"Xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt Vinh Hân lóe lên một tia sáng rồi biến mất, hỏi.
"Các vị trưởng lão, sự phụ của ta bị người khác bắt đi rồi, cầu xin các vị nhanh đi cứu ngài ấy đi."
Thiếu nữ khóc thút thít, nước mắt như mưa, cực kỳ đáng thương, khiến trái tim những người ở đây đều thắt lại, đặc biệt là sau khi nghe lời nàng nói, tất cả mọi người đều lo lắng. "Là kẻ nào to gan như thế, ngay cả Nam Tiêu sư muội cũng dám động vào?"
Vinh Hân thu lại cảm xúc trên khuôn mặt, đột nhiên đứng lên, mắt lạnh nhìn nàng, nói: "Nói cho ta biết, cuối cùng là kẻ nào dám không để Y Môn của ta vào mắt."
Giờ phút này, thiếu nữ đang khóc kia đang cúi đầu, cho nên, không có bất cứ ai nhìn thấy áy náy cùng cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt nàng.
"Là Vệ Y Y, lúc trước ta theo sư phụ đến Tử Minh phủ, trùng hợp gặp phải Vệ Y Y, chính nàng đã bắt sư phụ của ta, nàng muốn môn chủ giao lại Y Môn cho nàng, nếu không, nàng sẽ gϊếŧ sư phụ!"
Thiếu nữ vứt bỏ cảm xúc phức tạp trong mắt, đến lúc nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy ngập nước kia chỉ còn sự lo lắng.
"Các vị trưởng lão, môn chủ đại nhân, các vị phải sớm đi cứu sư phụ."
Sư phụ, đồ nhi thật có lỗi với ngài, xin ngài tha thứ cho đồ nhi lần này, đồ nhi cũng là bất đắc dĩ. Nếu sư phụ thật sự gặp nguy hiểm, đồ nhi nguyện hi sinh mạng sống của mình, nhưng môn chủ đại nhân lại bắt cha mẹ để uy hϊếp đồ nhi, đồ nhi là bị ép buộc mới nghe lời nàng. Dù cha mẹ con đã vứt bỏ con từ nhỏ, rồi con được sư phụ nuôi dưỡng trưởng thành, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là người cho con mạng sống.
Trong lòng đồ nhi, cha mẹ của con là quan trọng nhất, cho dù sư phụ đã nuôi dưỡng con thành người, cũng không thể sánh được.
Thiếu nữ cắn chặt môi, hai mắt ướt đẫm nhìn đám người trước mặt, khi nhìn đến Vinh Hân, liền sợ hãi, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Vì cha mẹ của nàng, nàng chỉ có thể làm trái lương tâm một lần!
"Vệ Y Y này, rõ ràng chính là kẻ vong ân phụ nghĩa!"
Sắc mặt Lâm Quân xám xanh. "Lão môn chủ đối xử với nàng như con gái ruột thịt, vậy mà nàng ta chẳng những sát hại môn chủ, bây giờ còn muốn chiếc ghế môn chủ của Y Môn, ngay cả con gái duy nhất của lão môn chủ cũng không tha! Trước kia, Nam Tiêu sư muội đối xử với nàng tốt bao nhiêu? Nàng ta lại dám làm vậy đền đáp Nam Tiêu? Nàng ngay cả súc sinh cũng không bằng!"
"Tại sao Vệ Y Y có thể làm tổn thương Nam Tiêu?"
"Không tin?" Lâm Quân cười lạnh một tiếng.
"Chẳng lẽ ngươi không biết câu “biết người, biết mặt, không biết lòng” sao?
"Thiên Ly trưởng lão, ta biết, Vệ Y Y từ nhỏ đã tới sống ở Y Môn, tất cả các ngươi đều ra sức chăm sóc, bồi dưỡng nàng. Nhưng mà chuyện này là đệ tử của Nam Tiêu sư muội tự mình nói, không hề liên quan đến ta, nàng đã từng xả thân cứu Nam Tiêu sư muội, vậy tại sao nàng phải nói dối?"