Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 708: Chặn Ꮆiết (5)

Mai Tuyết cười yêu mị, tuy tu luyện ở trong cơ thể Tiểu Hắc không thể khiến nàng đạt tới Võ Tôn trung cấp, nhưng lại giúp sức chiến đấu tăng lên không ít, bây giờ không mấy người trong cảnh giới Võ Tôn cấp thấp này có thể là đối thủ của nàng. Thậm chí nàng còn có thể tiếp được mười chiêu của người ở cảnh giới Võ Tôn trung cấp. Tất nhiên, nếu đối thủ của nàng là kẻ có khí tức không ổn định, nàng hoàn toàn có thể đánh bại một tên Võ Tôn trung cấp!

"Muốn chết!" Sắc mặt lão già Võ Tôn trung cấp của Tiên Địa kia biến đổi, lập tức triển khai công kích đánh tới Mai Tuyết.

Chỉ là rất nhanh sau đó hắn liền kinh sợ, bởi vì tốc độ của nữ tử trước mặt quá nhanh! Nhanh tới mức mắt của hắn cũng không theo kịp, đây là tốc độ của một Võ Tôn cấp thấp sao?

"Không có khả năng, điều này… không có khả năng!"

Một chỗ cách đó không xa, đứng sau một cây đại thụ, Côn Nam nhìn màn đang xảy ra trước mắt, liên tục lùi về phía sau. Sắc mặt của hắn tái đi, con ngươi tràn ngập khϊếp sợ, giống như không tin màn vừa xảy ra trước mắt hắn.

"Làm sao nàng ta có nhiều thủ hạ là Võ Tôn như vậy? Hơn nữa, còn có thể bất phân thắng bại với mấy chục cường giả của Tiên Địa?"

Đây không phải là sự thật! Cố Nhược Vân nàng ta không có người chống lưng. Dù có thiên phú kinh người, cũng chỉ là Võ Tôn cấp thấp mà thôi, nàng ta có tài đức gì mà có được bốn tên thủ hạ Võ Tôn cấp thấp mạnh như vậy? Đặc biệt là mỹ nam ngồi trên xe lăn kia, dù hắn không thể đứng thẳng lên, nhưng chỉ cần có kẻ địch đến gần hắn, đều sẽ bị công kích một cách khó hiểu, sau đó ngã xuống...

Biếи ŧɦái!Tất cả bọn người này đều là biếи ŧɦái!

Vì Côn Nam quá mức khϊếp sợ cùng kinh hoảng nên lập tức để lộ ra hơi thở của bản thân, tiếp đó, mỹ nam ngồi xe lăn kia giống như phát hiện ra hắn, nhìn về phía này...

Hắn hoảng sợ bịt chặt mũi, lui về phía sau, giờ phút này, hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là rời khỏi chỗ này! Hắn không cần báo thù nữa! Hắn chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, và không bao giờ gặp lại đám biếи ŧɦái này nữa!

“Bá!” Nhìn thấy Côn Nam muốn rời khỏi đây, trong tay Mạc Ly Ưu xuất hiện một tia sáng bạc, bắn ra ngoài, thật khéo mà đâm xuống đùi của hắn, hai chân Côn Nam lập tức tê rần khiến hắn ngã xuống đất, muốn bò dậy tiếp tục chạy trốn nhưng lại phát hiện đùi của hắn không thể sử dụng được nữa!

Dần dần, sợ hãi trong mắt hắn càng ngày càng nhiều, hắn cảm thấy thật sự hối hận khi đối đầu với Cố Nhược Vân.

Tất nhiên, Cố Nhược Vân giống như không hề phát hiện, vẫn dựa lưng vào cậy, cực kỳ thích ý, con ngươi thanh lãnh hiện lên ý cười nhìn cuộc chiến giữa sân.

"Mai Tuyết, bốn người các người nghe lệnh, đánh nhanh thắng nhanh."

Bỗng nhiên, bốn người Mai Tuyết đang chiến đấu chợt nghe thấy giọng nói của Cố Nhược Vân, quay đầu lại nhìn, liền thấy nàng ném cho họ bốn thanh vũ khí.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh nhạt của nữ tử lại vang lên:

"Khế ước."

"Cái này..."

Bốn người bọn họ đều chấn kinh rồi, kinh ngạc nhìn chằm chằm vũ khí trong tay, linh khí xông thẳng vào tim, khiến đầu óc bọn họ lập tức tỉnh táo.

Linh khí! Vậy mà lại là Linh khí! Hơn nữa, ý của Cố Nhược Vân rõ ràng là muốn đem Linh khí này cho bọn họ!

Đám người Mai Tuyết nhanh chóng ổn định tâm tình kích động cùng khϊếp sợ, khế ước với Linh khí, sau đó lập tức quay lại trận chiến.

Tuy rằng đám người Tiên Địa này bị cưỡng ép tăng lên thực lực, nhưng số lượng đông đảo, họ vẫn phải xuất toàn lực đối phó mới được. Bây giờ có thêm Linh khí gia nhập, bọn họ chém một đao gϊếŧ một người, thuận lợi như cá gặp nước.

Việc Cố Nhược Vân đem Linh khí cho bốn người này tất nhiên là có nguyên nhân.

Nếu là trước đó, nàng sẽ không lấy ra Linh khí, nhưng phải biết rằng, một khi nhân loại tiến vào cơ thể của Tiểu Hắc, liền có ràng buộc với Tiểu Hắc, loại ràng buộc này bình thường sẽ không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ cần bọn họ nảy sinh lòng phản bội, Tiểu Hắc sẽ lập tức phát hiện.