Nếu không phải vì nàng, Cố Nhược Vân và Dạ Nặc cũng sẽ không đắc tội Diệp gia!
"Dù sao ngươi cũng là gia chủ đời kế tiếp của Mộ Dung thế gia, thế nào lại ngốc như vậy?" Dạ Nặc liếc mắt xem thường, có chút khinh bỉ nhìn Mộ Dung Yên: "Lúc đó nếu ngươi không bảo vệ Cố bảo tiêu ở trước mặt Mộ Dung Nhu Nhi, Cố bảo tiêu sẽ quản chết sống của ngươi?"
Thân mình Mộ Dung Yên hơi hơi run rẩy, cho dù lời nói của Dạ Nặc có lại nhiều trào phúng hơn nữa, nàng cũng không có bởi vậy mà tức giận, chỉ là thật sâu đắm chìm xuống.
Chính là bởi vì, lúc trước mình bảo vệ nàng ở trước mặt Mộ Dung Nhu Nhi, cho nên, nàng không để ý hiềm khích lúc trước mà giúp mình?
Nghĩ vậy, Mộ Dung Yên cười khổ một tiếng, trong lòng lại mạnh mẽ xuất hiện vô tận phức tạp.
Có lẽ nữ tử này chính là như thế, ngươi có một chút ý xấu đối với nàng, vậy cả đời này, đều đừng nghĩ có được một ánh mắt của nàng. Nhưng nếu ngươi lơ đãng có một hành động tốt, nàng sẽ nhớ cả đời!
Cho dù, lúc trước Mộ Dung Nhu Nhi làm khó nàng, cũng là bởi vì mình tạo lên!
"Cố cô nương, cám ơn ngươi," Mộ Dung Yên hít vào một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích: "Cả đời này, có thể gặp được ngươi, là may mắn của Mộ Dung Yên ta, l.q.đ bất luận như thế nào, ta đều sẽ dùng hành động của ta để bù lại sai lầm ta phạm phải lúc trước!"
Cố Nhược Vân không có lại nói thêm cái gì.
Ngay từ đầu, khi nàng đối đầu với Diệp Phàm trợ giúp Mộ Dung Yên, chính là có ý định khác, nàng làm, chỉ là vì thu phục Mộ Dung thế gia này mà thôi.
Nhưng mà, đối với Mộ Dung Yên, nàng chưa nói tới cảm tình rất sâu, cũng không chán ghét.
Huống chi, nếu không phải nàng đáp ứng để cho mình tiếp quản Mộ Dung thế gia, Mộ Dung lão gia tử cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như thế."Dạ Nặc, ngươi cũng muốn đi sao?" Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, cúi đầu nhìn tiểu thiếu niên phấn nộn nộn bên cạnh, hỏi.
"Đi," Dạ Nặc nhíu mày, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy vẻ hưng phấn: "Loại địa phương chơi vui như này, làm sao ta có thể không đi?"
"Được, chúng ta đây cùng đi!"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, lập tức đáp ứng thỉnh cầu của Dạ Nặc.
Mộ Dung Yên muốn nói gì đó, nhưng mà thấy Cố Nhược Vân đáp ứng rồi, nên nuốt tất cả lời nói về trong miệng.
Đối với Cố Nhược Vân, nàng vẫn là thật tín nhiệm, Cố Nhược Vân đã để cho Dạ Nặc tham dự lần thám hiểm này, vậy khẳng định có lý do của nàng. Mà bản thân, chỉ cần đi theo là đủ rồi!
..........
Đế Phong lĩnh (dãy núi Đế Phong), chính là nơi khai quật lăng mộ Đế Vương lần này, trên Đế Phong lĩnh vốn yên tĩnh, lúc này lại bị phá vỡ yên tĩnh.
Vô số thế lực dựng lều trại ở dưới chân núi, làm cho một số người đi ngang qua không rõ đã xảy ra chuyện gì, vì sao sẽ đột nhiên có nhiều cường giả tập thể tới Đế Phong lĩnh như vậy?
"Đại tiểu thư, thế lực tới nơi này lần này, trừ bỏ Mộ Dung thế gia chúng ta và Diệp gia ra, còn có một ít thế lực trung đẳng khác, nhưng mà số lượng những thế lực trung đẳng đó quá nhiều, ta cũng không giới thiệu, đáng giá nói là ba thế lực lớn Hắc Nham Thành," Mộ Dung lão gia tử nhìn đám người chi chít, ở bên tai Cố Nhược Vân giới thiệu nói: "Người nhìn thấy nam nhân trên mặt có một khối đao sẹo kia không? Đó là thủ lĩnh thế lực ngầm lớn nhất Hắc Nham Thành, lqđ Hắc Báo! Đừng nhìn hắn lớn lên cao lớn thô kệch, thực lực của hắn đã đến cấp bậc Võ Tôn."
Cố Nhược Vân nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía nam tử trong đám người kia theo ngón tay của Mộ Dung lão gia tử chỉ.
Vết sẹo to lớn trên mặt nam tử kia cơ bản bao trùm cả khuôn mặt, thoạt nhìn vô cùng xấu xí, nhưng mà, lực lượng cường đại trên người kia lại làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh!