"Võ Hoàng trung cấp!"
Hít!
Một Võ Hoàng trung cấp mười chín tuổi đại biểu cho cái gì?
Kia chính là biếи ŧɦái!
Ai có thể tuổi còn trẻ đã đạt đến cấp bậc này?
Nhưng mà, nha đầu này vậy mà làm được!
"Mảnh trời này, sắp thay đổi." Nhị trưởng lão cười khổ một tiếng, một Võ Hoàng trung cấp mười chín tuổi, nói ra ai sẽ tin tưởng?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, phỏng chừng bản thân Nhị trưởng lão cũng sẽ không tin!
Ở trong toàn bộ nơi trục xuất, trừ bỏ vị thiên tài thiếu gia Dạ gia thần bí kia ra, không còn ai có được thiên phú cường hãn như thế!
"Nhị trưởng lão, ngươi lập tức đi xuống tuyên bố một mệnh lệnh," Hai mắt Mộ Dung lão gia tử trầm xuống, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Chuyện Đại tiểu thư đột phá, bất luận kẻ nào cũng không thể nghị luận! Cũng không thể lan truyền ra ngoài! Nàng hiện giờ, tuy rằng thiên phú cường hãn, lại là cánh chim chưa cứng, quá mức phô trương sẽ rước lấy rất nhiều mầm tai vạ! Mảnh địa phương này, còn có người muốn mượn sức thiên tài như nàng, nếu nàng không đáp ứng, tất nhiên sẽ là huyết tinh tai ương (tại họa máu tanh)!"
Đối với thiên tài không thuộc về mình, vì không để cho nàng nguyện trung thành với thế lực khác, tất nhiên trừ cho thống khoái trước!
Ở trong nơi trục xuất, rất nhiều người đều ôm ý nghĩ như vậy!
Nhưng mà, lấy loại tính cách thanh lãnh cao ngạo này của Cố Nhược Vân, là tuyệt đối sẽ không để cho mình thần phục bất luận kẻ nào!
Hiển nhiên Nhị trưởng lão cũng hiểu rõ đạo lý này, gật gật đầu, nói: "Xin gia chủ yên tâm, llêqquýđôn ta tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này bị bất luận kẻ nào biết! Ít nhất, ở trước lúc nàng cánh chim chưa cứng, không thể để cho người biết năng lực của nàng."
"Tốt, Nhị trưởng lão làm việc, ta thật yên tâm."
Mộ Dung lão gia tử vừa lòng gật gật đầu, có chút mệt mỏi nói: "Ta mệt mỏi, ta đi xuống trước, chuyện kế tiếp ngươi đi xử lý một chút."
"Vâng, gia chủ!"
Nhị trưởng lão cung kính củng nắm tay, ánh mắt tôn kính đưa Mộ Dung lão gia tử rời đi.
Ở sau khi ông rời khỏi, mới lui xuống đi hoàn thành mệnh lệnh của lão gia tử.... ...
... ...... ...
Trong phòng, Cố Nhược Vân chậm rãi mở đôi mắt, nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí đυ.c: "Võ Hoàng trung cấp, lấy thực lực hiện tại của ta ít nhất có thể liều mạng với Võ Hoàng cao cấp! Chỉ là khoảng cách với mục tiêu thống nhất Hắc Nham Thành, còn rất xa!"
Đang nghĩ, ‘phịch’ một tiếng, cửa phòng bị đẩy mở ra, sau đó một thân thể mềm mại lập tức vọt lại, ôm chặt lấy Cố Nhược Vân.
"Cố bảo tiêu, ta đã nghe nói, ngươi thật sự chữa khỏi bệnh của Mộ Dung gia lão gia tử?"
Dạ Nặc chớp đôi mắt còn rực rỡ hơn sao sáng, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Nhược Vân.
"Ngươi còn chưa đi?" Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc nhìn Dạ Nặc.
Nhất thời, khuôn mặt của Dạ Nặc đen xuống, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn tràn đầy không cam lòng: "Cố bảo tiêu, ngươi thật sự hi vọng ta rời đi như vậy? Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết lâu như vậy rồi, ngươi lại có thể vô tình như vậy! Dù sao ta mặc kệ, ta chính là muốn kề cận (dính lấy) ngươi, mới không cần về nhà với lão gia tử kia!"
Trở về quả thực rất nhàm chán, vẫn là ở bên người Cố bảo tiêu tương đối có lạc thú.
"Tùy tiện ngươi."
Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày: "Nhưng mà ta đoán gia gia của ngươi sẽ đến bắt ngươi trở về."
Xoát!
Vừa nghe lời này, Dạ Nặc như là chịu kinh hách nào đó lập tức trốn phía sau Cố Nhược Vân, chớp đôi mắt to vô tội, tội nghiệp nhìn Cố Nhược Vân.
"Cố bảo tiêu, ngươi nhất định phải bảo vệ ta, ta không cần về nhà với lão gia tử xấu kia."
Dù sao hắn đã quyết định, chính là không quay về, cho dù lão gia tử kia tới bắt hắn, hắn cũng là tuyệt đối sẽ không về nhà!
Nghe nói như thế, khóe miệng Cố Nhược Vân run rẩy một chút, có chút không biết nói gì nhìn tiểu gia hỏa tội nghiệp kia.