"Đại tiểu thư, nếu ta không có đoán sai, thứ người cho ta dùng, có phải đan dược hay không?"
Ừng ực
Mộ Dung lão gia tử nuốt một ngụm nước miếng, mang theo âm rung hỏi.
"Cái gì? Đan dược?"
Nhị trưởng lão khϊếp sợ trừng lớn mắt, rồi sau đó lão lắc lắc đầu, bật cười nói: "Gia chủ, có phải người cảm giác sai rồi hay không? Đan dược? Điều này sao có thể? Đan phương đã bị phá hủy ở mấy vạn năm trước, làm sao có thể còn có đan dược tồn tại? Nhất định là người cảm giác sai rồi!"
Nhưng mà, lời nói của lão vừa mới rơi xuống, ‘ầm’ một tiếng, một cơn gió lốc mạnh mẽ từ một bên đánh tới, đánh bay cả người lão ra ngoài.
Ngay sau đó, hai mắt Nhị trưởng lão càng trừng càng lớn, giống như là gặp phải quái vật bất khả tư nghị (không thể tin tưởng) nhìn Mộ Dung lão gia tử, giờ khắc này, giọng điệu của lão đều run lên, còn có kích động rõ ràng.
"Đột phá?"
Phải biết rằng, nhiều năm trước gia chủ đã dừng ở cảnh giới Võ Hoàng trung cấp, không cách nào lại tiến thêm, thậm chí bị cao thủ Võ Tôn phán, cả đời này đều không có khả năng lại tới Võ Hoàng cao cấp.
Nhưng hiện giờ gia chủ bị phán tử hình, lại có thể đột phá!
Này quả thực chính là kỳ tích!
Chẳng lẽ, vừa rồi gia chủ nuốt vào quả thực là đan dược trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nhị trưởng lão từng chút dời đi, dừng ở phía trên bình sứ trong tay Cố Nhược Vân.
Phải biết rằng, ở trên đại lục, đan dược là không còntồn tại! Về phần đan phương, cho dù không trọn vẹn không được đầy đủ, cũng sẽ khiến cho vô số người tranh đoạt! Bởi vậy có thể tưởng tượng được chỗ trân quý của đan dược trong tay Cố Nhược Vân!
Loại thời điểm này, Nhị trưởng lão đã không cách nào nghĩ đến việc Cố Nhược Vân lấy được đan dược từ đâu, lão chỉ là suy nghĩ, nếu mình có thể ăn vào đan dược, nói không chừng có thể đột phá tới Võ Hoàng trung cấp!
Chỉ là, Nhị trưởng lão nhớ tới tranh cãi lúc trước của mình và Cố Nhược Vân, ánh mắt sáng lên kia bất giác ảm đạm xuống.
Lão chẳng phải gia chủ, ngay từ đầu đã là quan hệ thân cận với Cố Nhược Vân! Đã từng bởi vì Mộ Dung Nhu Nhi, lão đã đắc tội nữ tử này thật sâu, như thế, như thế nào nàng sẽ vì lão, mà lãng phí đan dược trân quý như vậy?
"Võ Hoàng cao cấp, cứ như vậy, cũng coi như có thể tạm thời đứng vững gót chân," Cố Nhược Vân nhẹ vỗ cằm, l.q.đ liếc mắt nhìn Nhị trưởng lão hai mắt ảm đạm ở một bên, nhàn nhạt nói: "Nhị trưởng lão, đan dược này ngươi cầm dùng, có thể đột phá tới Võ Hoàng trung cấp."
Hiện tại nàng, rất cần lực lượng! Nếu không thì cũng sẽ không lấy Phá Hoàng đan ra!
Nhị trưởng lão có chút không thể tin vào tai của mình, trong lúc nhất thời càng là hoài nghi thính giác xuất hiện vấn đề.
"Đại tiểu thư, người là đang nói với ta sao?"
Cố Nhược Vân nhướng mày, ánh mắt thanh lãnh nhàn nhạt ngóng nhìn Nhị trưởng lão: "Khi nào thì ngươi trở nên trì độn như thế? Lúc trước Mộ Dung Nhu Nhi bị bắt nạt, không phải ngươi đến nhanh hơn bất cứ ai à?"
Nghe nói như thế, khuôn mặt Nhị trưởng lão đỏ lên, xấu hổ tiếp nhận đan dược Cố Nhược Vân ném đến, nuốt vào trong miệng.
Cũng ngay tại trong nháy mắt lão ăn vào đan dược, bên cạnh truyền đến tiếng cười điên cuồng của Mộ Dung lão gia tử, sợ tới mức lão thiếu chút thì hai chân như nhũn ra té ngã trên đất.
"Ha ha ha, ta đột phá đến Võ Hoàng cao cấp, rốt cục ta cũng đột phá!"
Tiếng cười của ông mang theo điên cuồng và hưng phấn, từ trong thư phòng truyền đi ra ngoài, lan truyền thật lâu ở trên không của Mộ Dung thế gia.
Cho nên, chỉ dùng thời gian nửa ngày, tất cả mọi người đều biết gia chủ Mộ Dung thế gia đột phá! Chuyện này đối với Mộ Dung thế gia mà nói là tin vui vô cùng lớn! Hơn nữa, có lẽ đã lâu bọn họ không có nghe thấy tiếng cười sang sảng như thế của gia chủ.