Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 554: Hội đấu giá (một)

Hội đấu giá, trong ghế lô, ánh mắt tò mò của Mộ Dung Yên đảo qua trên người Dạ Nặc, lưu lại ở phía trên khuôn mặt tràn đầy tươi cười của Dạ Lan, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

"Tiểu tử, đến bên người ta!"

Dạ Lan trừng mắt nhìn Dạ Nặc, giọng điệu không tốt nổi giận gầm lên một tiếng, chẳng lẽ dáng vẻ của mình vô cùng đáng sợ? Vì sao tôn tử nhà mình muốn tránh xa như vậy?

"Ta không đến!"

Dạ Nặc gắt gao túm chặt Cố Nhược Vân, trừng mắt nhìn Dạ Lan, nói thầm một câu: "Ta là kẻ ngốc mới đi chui đầu vô lưới."

Một câu nói này, làm Dạ Lan tức hoàn toàn nói không ra lời, đôi con ngươi hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Nặc.

Tiểu tử thối, thực ỷ vào ông yêu thương hắn nên muốn làm gì thì làm! Quả nhiên là tức chết ông!

"Cố cô nương, Dạ Nặc tiểu huynh đệ, không biết vị này là……." Lục Thiếu Thần nhíu mày, có chút chần chờ hỏi ra khỏi miệng.

Không biết vì sao, ở trên người lão gia hỏa này, hắn cảm nhận được một loại cảm giác thâm tàng bất lộ!

"Không nhìn ra sao?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, chậm rãi mở miệng: "Ở nơi trục xuất, cường giả họ Dạ có bao nhiêu?"

Lục Thiếu Thần trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên, hắn giống như nghĩ tới cái gì đó, kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt kinh ngạc sững sờ nhìn khuôn mặt già nua của lão giả: "Ông…... Ông là Dạ gia……....."

"Ha ha," Lão giả cười nhẹ hai tiếng, đôi mắt mỉm cười nhìn Cố Nhược Vân: "Nha đầu thật đúng là có nhãn lực, vậy mà đoán được thân phận của lão phu, không tệ, thật sự rất tốt."

Cố Nhược Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh cười: "Ta chỉ là nghe nói qua đệ nhất cường giả nơi trục xuất mà thôi! Cho nên, từ lúc ông xuất hiện, ta đã đoán được thân phận của ông, ở toàn bộ nơi trục xuất, thực lực ở cấp bậc Võ Đế, còn có ai?"

Võ Đế!

Đó là phía trên Võ Tôn!Cũng là cảnh giới kiếp trước Cố Nhược Vân chưa từng tới.

Nhưng mà, nàng tin tưởng, một đời này của mình, khoảng cách với cấp bậc Võ Đế cũng không xa…….....

"Ha ha ha" Dạ Lan lại cười to hai tiếng, trong mắt mang theo tươi cười vừa lòng: "Nha đầu, ngươi chẳng những đoán được thân phận của lão phu, mà ngay cả thực lực của lão phu cũng nhìn thấu, lão phu thật sự là càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với nha đầu ngươi."

Ầm!

Giống như sét đánh ngang tai, hai người Lục Thiếu Thần và Mộ Dung Yên giống như một cây cọc gỗ kinh ngạc đứng ở tại chỗ, hai mắt sững sờ, ngay sau đó, ánh mắt dại ra kia dần dần bị kinh hỉ và kích động thay thế.

Thế nào bọn họ cũng thật không ngờ, đệ nhất cường giả nơi trục xuất, gia chủ Dạ gia sẽ xuất hiện ở trước mặt bọn họ!

"Ông….... Ông thật là gia chủ Dạ gia, Dạ Lan đại nhân?"

Lục Thiếu Thần khẩn trương nên nói năng có chút lộn xộn, ở trước mặt cường giả như thế, còn có thể chậm rãi nói giống như những thời khắc khác? Sớm đã ngay cả tay chân đều không biết đặt chỗ nào.

"Ha ha," Đối mặt với Lục Thiếu Thần, Dạ Lan không có khách khí như trước mặt Cố Nhược Vân, chỉ là nhàn nhạt cười cười: "Lão phu quả thật là gia chủ Dạ gia Dạ Lan, mấy ngày nay đa tạ hai vị chiếu cố tôn tử của lão phu, lúc này đến đây, ta vốn định mang hắn về Dạ gia."

"Cái gì?"

Dạ Nặc bỗng chốc nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường hoàn toàn đỏ bừng: "Ta không quay về, ta chết cũng không trở về!"

"Ngươi câm miệng cho lão tử!" Dạ Lan trừng mắt nhìn Dạ Nặc: "Lão tử nói cho ngươi biết, ngươi muốn trở về cũng phải trở về, không muốn trở về cũng phải trở về cho ta, không đột phá đến Võ Hoàng không được đi ra cho ta!"

Bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đáng yêu của Dạ Nặc tràn đầy ủy khuất, làm sao hắn lại không hay ho như vậy, gặp phải lão gia tử không thông tình đạt lý như thế?

"Dạ Nặc, ngươi trở về đi," Cố Nhược Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương hề hề của Dạ Nặc, nói: "Gia gia của ngươi nói không sai, thực lực hiện tại của ngươi quá yếu, cho dù ngươi có thiên phú trác tuyệt, nhưng ở nơi trục xuất có rất nhiều cường giả có thể gϊếŧ ngươi trong chớp mắt, chờ ngươi đột phá Võ Hoàng, cho dù đánh không lại những người đó, chạy trốn cũng không có vấn đề gì."

Bởi vì chỉ có Võ Hoàng, mới có năng lực lăng không phi hành (bay trên không)!