"Ta hiểu rõ."
Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt.
Nàng hiểu rõ, bất luận thế nào, Thiên Khải Tôn Giả đều sẽ đứng ở bên phía nàng đây, nếu không sẽ không tự tay gϊếŧ Thi Vân.
Mà hành vi như thế, chính là không muốn để cho thù hận giữa mình và Côn Nam càng sâu hơn, nhưng lại không biết lqd, đã sớm từ lâu trước nàng đã kết thâm cừu đại hận với Côn Nam.
"Cố cô nương, cả đời này người trẻ tuổi làm lão phu bội phục không nhiều lắm, ngươi là duy nhất," Cửu trưởng lão cười cười, nói: "Tuy rằng ý nghĩ của ta giống Thiên Khải Tôn Giả, muốn cho ngươi chờ sau chiến đấu mới giải quyết những người này, nhưng mà, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nếu ngày sau có rảnh, ngươi có thể đi Cửu U phủ làm khách, ta nhất định sẽ khoản đãi ngươi thật tốt."
Lúc này, Cửu trưởng lão nói một câu nói này còn không biết, ở ngày sau, Cố Nhược Vân thật sự có chuyện cần đi Cửu U phủ.... ........
"Được, đa tạ Cửu trưởng lão," Cố Nhược Vân chậm rãi thu hồi ánh mắt, tầm mắt dừng ở phía trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Tà: "Tử Tà, ra tay đi, ta muốn làm cho người Tiên Địa đến nơi đây, một kẻ đều không thể còn sống trở về."
Tử Tà nhếch môi cười, không có lại nói thêm cái gì, hơi hơi nheo lại con ngươi màu tím dừng ở trên người mấy người trước mặt.
Sau đó, vô cùng vô tận ngọn lửa màu tím khuếch tán ra từ dưới chân của hắn, nháy mắt thiêu đốt lên ở trên sa mạc, lqđ vây tất cả mọi người ở bên trong ngọn lửa, ngay sau đó, âm thanh nghiêm nghị tà khí của nam tử chậm rãi vang lên.
"Diệt thế chi hỏa, có thể thiêu đốt vạn vật thế gian, hơn nữa khó có thể tiêu diệt, hiện tại các ngươi cứ ở trong này chịu tư vị của diệt thế chi hỏa này cho tốt đi."
Cho đến lúc hồn phi phách tán………...
Nói xong lời này, Tử Tà nhẹ nhàng xoay người, đau lòng nhìn áo xanh bị máu nhiễm đỏ kia.
"Nha đầu, mỗi lần ta vừa xuất hiện, ngươi đã bị thương cả người, khi nào thì ngươi mới có thể bảo vệ tốt mình?"
Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, nàng nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay, than nhẹ một tiếng.
Đúng là thực lực vẫn còn không đủ.
Nếu quả thực có đủ thực lực, thì sẽ không trở nên chật vật ở dưới áp bách của Võ Tôn như thế.
"Khụ khụ."
Bỗng nhiên, Thiên Bắc Dạ ho khan hai tiếng, một ngụm máu tươi phun ra lqd, sợ tới mức Cố Nhược Vân vội vàng đỡ thân thể của hắn, lo lắng hỏi: "Tiểu Dạ, chàng thế nào."
Thiên Bắc Dạ lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt kia, hình như nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
"Tiểu Dạ! ! !"
Trái tim của Cố Nhược Vân căng thẳng, không biết vì sao, một cảm xúc bất an mãnh liệt nảy lên trong lòng nàng, thế cho nên tay nàng cầm lấy tay của Thiên Bắc Dạ càng ngày càng chặt, thậm chí run lên.
"Tiểu Vân.... ..." Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, nụ cười kia tuyệt đại tao nhã, điên đảo chúng sinh: "Có khả năng ta phải rời đi nàng một đoạn thời gian."
"Rời đi, vì sao?"
Cố Nhược Vân giật mình, không rõ chân tướng hỏi.
"Bởi vì…...."
Nam nhân vừa định giải thích, bỗng nhiên một luồng lực lượng cường đại chạy loạn ở trong thân thể của hắn, làm cho hắn có chút khó chịu nhíu mày, ở giờ phút này khuôn mặt vốn tái nhợt trắng không có một chút huyết sắc, vết máu đỏ tươi nơi khóe miệng làm người xúc động.
"Tiểu Dạ! ! !"
Giọng nói của Cố Nhược Vân đều trở nên run run.
Rồi sau đó, ở dưới âm rung kia của nàng, thân thể của nam tử chậm rãi ngã xuống, đôi mắt màu đỏ kia không ngừng đóng lại, giống như lâm vào bên trong ngủ say vĩnh viễn.
"Tử Tà, tiểu Dạ hắn như thế nào?"
Vẻ mặt Cố Nhược Vân sốt ruột. Ánh mắt tràn ngập sầu lo.
"Nha đầu," Tử Tà nhìn Thiên Bắc Dạ, trong mắt tím hiện lên vẻ phức tạp, nói: "Trong thân thể hắn vốn có một luồng lực lượng, lực lượng này là khi hắn mất trí nhớ không cách nào nắm trong tay, lqđ vừa rồi hắn nghĩ rằng ngươi đã chết, cảm xúc tức giận bạo phát luồng lực lượng kia ra, nhưng mà, bởi vì hắn không cách nào khống chế lực lượng này, cho nên làm cho lực lượng phản phệ."