Bên trong kiệu, nam nhân một đầu tóc đen như mực theo gió bay lên, thân thể lười nhác dựa vào thành kiệu, một bộ xiêm y màu hồng đào mặc ở trên người của hắn, vậy mà không hiện ra tục khí, đẹp đến yêu nghiệt khuynh thành.
Trên tay hắn cầm một cây quạt ngọc, mắt phượng mỉm cười, khóe môi nâng lên giống như có một loại ma lực hấp dẫn người thật sâu.
Mặt như hoa đào, tuyệt thế tao nhã!
Một cái chớp mắt này, trong lòng mọi người đều xuất hiện bốn chữ này, nam tử trước mắt quả nhiên là đẹp đến yêu nghiệt, nhất là tươi cười kia, giống như mười dặm hoa đào nở rộ, kinh diễm tuyệt thế.
"Tiểu Vân Nhi, đã lâu không gặp, ta thật là nhớ ngươi muốn chết, mau tới ôm bổn hoàng tử."
Tá Thượng Thần không nhìn ánh mắt âm trầm kia, hắn mở ra hai tay, tươi cười đầy mặt nhìn Cố Nhược Vân, thần thái lười nhác kia, giọng điệu yêu nghiệt kia, làm chúng nữ tử đều đố kỵ tức giận không thôi, đôi mắt hận không thể thiên đao vạn quả (róc xương lóc thịt) Cố Nhược Vân.
Bên người nàng đều đã có một người nam nhân đi theo, dựa vào cái gì vẫn tranh đoạt thiếu điện chủ Huyền Âm Điện với bọn họ? Loại nữ tử chỉ biết mị hoặc người giống nàng này nên để thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được!
"Yêu nghiệt này, ra sân phong tao (làm dáng, lẳиɠ ɭơ) như vậy?"
Trên mặt Cố Nhược Vân lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, không nói gì nhìn nam tử yêu nghiệt mở ra hai tay về phía mình.
"Không được đi."
Đột nhiên, một bàn tay duỗi đến từ bên cạnh, kéo nàng vào trong lòng.
Cảm nhận được vòng ngực ấm áp kia, trên mặt Cố Nhược Vân tràn đầy kinh ngạc, rồi sau đó quay đầu nhìn khuôn mặt tuyệt thế của nam nhân, chớp mắt: "Tiểu Dạ, chàng là đang ghen sao?"
Hơn nữa, khi nào thì người này tới đây? Hôm nay trước khi nàng tới tham gia thí luyện cũng không có thông báo cho hắn.
Khuôn mặt Thiên Bắc Dạ đỏ lên, tội nghiệp nhìn Cố Nhược Vân: "Tiểu Vân, ta không thích hắn, chúng ta đừng để ý đến hắn có được không?"
"Được."Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Chúng ta đây không để ý đến con hồ ly phong tao này."
Đối thoại của hai người một chữ không lọt rơi vào trong tai của Tá Thượng Thần, vẻ mặt của hắn lập tức đen như đáy nồi.
Phong tao? Hồ ly?
Là đang nói hắn?
Kỳ thực cũng không trách Cố Nhược Vân nói như vậy, thật sự là lúc này đây Tá Thượng Thần ra sân quá phong tao, nhất là cánh hoa lót đường kia, càng làm cho đáy lòng nàng lạnh run một hồi.
"Ôi, Tiểu Vân Nhi, mệt ta ngày đêm nhớ tới ngươi, không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi đã quên ta, thậm chí cũng không phụ trách với ta."
Xôn xao!
Lời nói của Tá Thượng Thần rất chấn động, trực tiếp nổ vang.
Vẻ mặt của Khinh Linh càng là vạn phần khó coi, phải biết rằng nàng sùng bái Tá Thượng Thần đã không phải một ngày hai ngày, không nghĩ tới nam nhân cường đại như Tá Thượng Thần, cũng phủ phục ở dưới thân thể của nàng.
Nàng thực không hiểu, rốt cuộc nữ tử kia có sức quyến rũ gì?
Cảm nhận được trên người Thiên Bắc Dạ bắt đầu nổi lên sát khí, Cố Nhược Vân vỗ nhẹ tay của hắn trấn an, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Tá Thượng Thần, nói: "Ta không có hứng thú gì đối với một người đoạn tụ."
Sắc mặt Tá Thượng Thần bỗng nhiên cứng đờ, lại vội vàng mất đi, hắn lười nhác nhíu mày, nói: "Tiểu Vân Nhi, bổn hoàng tử chỉ đùa một chút với ngươi mà thôi, nhưng mà, cho dù bổn hoàng tử có giao tình với ngươi, trận thí luyện này ta sẽ không vì chuyện này mà nương tay với ngươi."
"Đương nhiên," Cố Nhược Vân cười cười: "Ta cũng sẽ toàn lực ứng phó."
Rất nhanh tất cả thế lực đều đến đông đủ, thí luyện cũng sắp bắt đầu, không biết là ai mắt sắc phát hiện tiểu chính thái đứng ở bên cạnh Cố Nhược Vân, kinh ngạc kêu lên với nhau.
"Tiểu hài tử? Ở trong loại tỷ thí này lại có thể có tiểu hài tử tham gia? Có phải đầu óc của Đông Phương thế gia này có vấn đề hay không? Vốn chính là tồn tại lót đáy, hiện giờ còn để cho một tiểu hài tử gần mười tuổi gia tiến vào đội ngũ trận đấu."