Hơn nữa, sở dĩ nàng dám hành động như thế, là vì sớm đã hỏi thăm qua.
Sau đây không lâu chính là Thần Chi Thí Luyện, ở vào thời điểm này cường giả Tiên Địa đều vội vàng chuẩn bị việc thí luyện, không có thời gian để ý tới nàng, chính là bởi vì có nắm chắc này nàng mới dám làm như thế.
Chờ sau khi thí luyện chấm dứt, phỏng chừng đã là chuyện mấy tháng sau, lúc đó thực lực của nàng tăng trưởng càng mạnh, hơn nữa có mấy người Thanh Long bọn họ, chưa hẳn sẽ không phải đối thủ của những Võ Hoàng Tiên Địa đó.
"Nha đầu thối ngươi này, không chọc giận ở bên ngoài thì ngươi không cam lòng," Lão gia tử hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn nàng một, tức giận nói: "Vừa rồi cữu công ngươi đã nói, cho ngươi tham gia Thần Chi Thí Luyện lần này, ta biết ngươi không có hứng thú gì đối với Thần Chi Thí Luyện, nhưng mà chỉ khi ngươi tham gia Thần Chi Thí Luyện, hơn nữa được hai thế lực khác nhìn trúng, Tiên Địa mới không làm gì được ngươi."
"Không có hứng thú."
Cố Nhược Vân bĩu môi, không chút do dự cự tuyệt.
Lão gia tử tức đến mức thiếu chút nữa thì phát cuồng, nha đầu kia quả nhiên là một chút mặt mũi cũng không cho ông.
"Ta nói cho ngươi, lần thí luyện này ngươi không tham gia cũng phải tham gia, tham gia cũng phải tham gia, ta đã báo danh cho ngươi, ngươi xem rồi làm đi."
"Nếu ta chính là không tham gia thì sao?"
Cố Nhược Vân khẽ nheo đôi mắt lại.
Nói thật, nàng không có chút hứng thú đối với việc chiến đấu với Ma Nhân, hưng vong (hưng thịnh diệt vong) của đại lục cũng không có quan hệ gì với nàng, nàng chỉ nguyện mở ra một mảnh địa phương làm chỗ cho người nàng để ý sống sót.
Lão gia tử bị tức đến mức sắc mặt xanh mét, hai mắt ông chuyển một, nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn vào Linh Tông? Ta nghe nói, tình cảnh Sanh Tiêu ở bên trong rất là nguy hiểm, rất nhiều trưởng lão không phục hắn nên âm thầm hãm hại, ngươi không muốn đi giúp hắn?"
Loại thời điểm này, lão gia tử đang đánh cuộc, đánh cuộc trình độ Cố Nhược Vân để ý Cố Sanh Tiêu.
Nhưng mà thật rõ ràng, ông thành công!
Lúc này, Cố Nhược Vân không khỏi nhớ tới ba năm trước, người Linh Tông trợ giúp Lăng gia đối phó nàng!
Đã có người Linh Tông nghĩ đến bắt nàng uy hϊếp huynh trưởng, vậy cũng đã chứng minh tình cảnh huynh trưởng ở Linh Tông hiện giờ.Mà nàng có thể trợ giúp huynh trưởng chỉ có một biện pháp, chính là tiến vào Linh Tông!
Một luồng hơi thở lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Cố Nhược Vân: "Giúp ta báo danh, ta muốn tham gia."
Lão gia tử chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, hiện giờ nếu muốn cho Tiên Địa không dám động nàng, đưa nàng vào Linh Tông là biện pháp duy nhất, cho nên dưới bất đắc dĩ, ông cũng chỉ có thể lợi dụng Cố Sanh Tiêu một chút.
Từ nhỏ nha đầu kia đã mất đi phụ mẫu, ca ca sống nương tựa lẫn nhau từ trước tới nay chính là nghịch lân lớn nhất cả đời nàng.
"Đúng rồi, khi nào thì Thần Chi Thí Luyện bắt đầu?"
"Ba ngày sau."
Ba ngày sau sao?
Cố Nhược Vân nhíu mày, nói: "Được, ta đã biết, ba ngày sau ta sẽ cùng xuất phát."
Lão gia tử còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là nuốt lời nói trong miệng xuống, mang theo đủ loại lo lắng rời đi..........
Gió đêm phất qua, tóc đen bay lên.
Ánh trăng sáng rọi chiếu nghiêng xuống, dừng ở phía trên thiếu nữ mặc một bộ váy xanh kia.
"Tiểu Dạ, ngươi không trở về phòng sao? Thế nào còn ở nơi này?"
Giọng nói của Cố Nhược Vân như gió mát, tung bay ở trong gió đêm.
Nam nhân tóc bạc đi ra từ trên một thân cây, huyết y như ma, ở dưới ánh trăng sáng càng thêm yêu dị.
"Tiểu Vân," Nam nhân chậm rãi đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, hai tay gắt gao ấn bờ vai của nàng, trên khuôn mặt tuyệt thế lộ ra kiên định mà nghiêm cẩn: "Không biết vì sao, trong lòng ta cảm giác rất là bất an, trận Thần Chi Thí Luyện kia, nàng có thể không đi sao?"
Cố Nhược Vân sợ run một chút, nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Dạ, hắn là huynh trưởng luôn che chở của ta, vì ta không tiếc đối kháng với người Tiên Địa, lúc nguy nan (nguy hiểm khó khăn), hắn chỉ muốn ta có thể an toàn, hơn nữa còn che dấu thân phận âm thầm bảo vệ ta, ta có thể nào bỏ mặc không để ý đến hắn? Hơn nữa, ta có một loại dự cảm, nếu đi Thần Chi Thí Luyện đó, nói không chừng có thể nhìn thấy Ngọc nhi."