Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 297: Tỷ đệ gặp nhau (bốn)

Nhưng mà, rất nhanh lão đã ổn định tâm thần, hung hăng nói: "Ngươi nói dối! Thật to gan, người đứng đầu Bách Thảo Đường là nhân vật thế nào? Cũng là người như ngươi có thể giả mạo sao? Quả thực chính là tội đáng chết vạn lần! Người tới, bắt nữ nhân này lại cho ta."

Lão nghe nói, Cố Nhược Vân Bách Thảo Đường chỉ là một gã Võ Tướng cao cấp mà thôi, rõ ràng thực lực của nữ nhân này đã đến Võ Vương, cho nên nàng tuyệt đối không có khả năng là Cố Nhược Vân chân chính.

Nếu bản thân đều có thể giả mạo nghĩa phụ của nàng, vậy có người giả mạo nàng cũng sẽ không phải chuyện không có khả năng.

Mắt thấy đám người kia xông tới, Cố Nhược Vân chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ‘oanh’ một tiếng, tất cả mọi người bị ánh mắt của nàng liếc qua, đều cảm thấy đầu giống như là bị phá nổ, nháy mắt trống rỗng.

Rồi sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ kia trống chậm rãi vang lên trong đồi núi trống trải này.

"Vân Dao, đã tỉnh, vậy những người này giao cho ngươi xử lý."

Cái gì….... Cái gì?

Sau khi mọi người phục hồi tinh thần lại cũng chỉ nghe được một câu như vậy, còn không chờ bọn hắn phục hồi tinh thần lại, lập tức nghe thấy một tiếng rít gào cắt qua sơn cốc, sau đó lại lập tức thấy một Bạch Hổ tao nhã xinh đẹp đột ngột hiện ra, xuất hiện ở trong mắt mọi người.

Ở dưới ánh mắt của mọi người, bóng dáng Vân Dao dần dần bị kéo dài, trên người bao phủ một tầng ánh sáng màu trắng thần thánh, một đầu tóc đen như mun, bạch y như hoa sen, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ tươi cười yếu ớt, nàng giống như là một quý tộc chân chính, cử chỉ tao nhã, thần thái tự nhiên.

"Một kẻ chỉ là Võ Vương trung cấp mà thôi, cũng dám kiêu ngạo ở chỗ này!"

Vân Dao nhẹ nhàng cười, chậm rãi đi đến phía nam nhân trung niên: "Hơn nữa, ngươi còn to gan lớn mật tự xưng là nghĩa phụ của chủ nhân của ta! Chủ nhân của Vân Dao ta cao quý cỡ nào, cũng là người như các ngươi có thể mạo phạm? Đã phạm vào sai lầm không nên phạm, vậy…..... Nhất định phải thừa nhận trừng phạt do sai lầm này mang đến."

Nam nhân này cũng dám giả mạo nghĩa phụ của chủ nhân, quả thực là vũ nhục bản thân!

Nàng đường đường là chủ nhân của Bạch Hổ Vân Dao, làm sao có thể có một nghĩa phụ loại tính tình này? Quả thực là rất không thể tha thứ!Rống!

Một tiếng rít gào từ vang lên từ trong cánh môi xinh đẹp kia của Vân Dao, dẫn tới toàn bộ sơn cốc đều run run vài cái, sau đó, vô số tia sáng trắng ở hội tụ trên người Vân Dao, nhanh chóng phóng mạnh về phía mọi người ở phía trước.

Tia sáng trắng bao phủ khuôn mặt khϊếp sợ và sợ hãi của những người đó, rồi bao trùm tất cả bọn họ.

Sau đó, thế giới rốt cục yên tĩnh lại!

Những người đó thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đã chết sạch sẽ, ngay cả một chút tro cốt cũng không có để lại.

Vân Dao chậm rãi xoay người, bước chân tao nhã thong thả bước tới trước mặt Cố Nhược Vân, nàng quỳ một chân xuống đất, bàn tay chống ở phía trên đầu gối, mắt lộ ra cảm kích nói: "Đa tạ ân cứu giúp của chủ nhân với Vân Dao, nếu không có chủ nhân, Vân Dao sẽ không nhanh chóng đột phá đến Võ Vương cao cấp như thế."

Mới đầu, Vân Dao là kiêng kị Tử Tà bị uy hϊếp nên mới lưu lại, thẳng đến trong nháy mắt đột phá kia, nàng mới cảm kích Cố Nhược Vân.

Nếu không có nàng, phỏng chừng bản thân phải trải qua mấy trăm năm mới có thể đột phá, càng sẽ không thuận lợi gặp được Thương Khung như thế.

"Vân Dao, ngươi đi về trước đi."

Bàn tay của Cố Nhược Vân vừa nhấc, thu Vân Dao lại, nàng xoay người nhìn về phía thiếu niên vẻ mặt kinh ngạc phía sau, bên môi gợi lên một chút tươi cười, dùng giọng điệu chỉ có Hạ Lâm Ngọc mới quen thuộc nói.

"Ngọc nhi, đã lâu không gặp."

Biểu cảm Hạ Lâm Ngọc lộ ra ở trong nháy mắt nhìn thấy bản thân kia, Cố Nhược Vân cũng đã xác định thân phận của đối phương.

Quanh đi quẩn lại, nàng và hắn thật sự là vẫn gặp nhau..........