Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Thiên Bắc Dạ như thế.
Lần đầu tiên, là ở lúc nàng bị Lăng Nghị hϊếp bức, lần thứ hai chính là hiện tại, hơn nữa giống như chỉ cần nàng có nguy hiểm, nam nhân này đều sẽ đến kịp thời, làm cho Cố Nhược Vân cũng không thể không hoài nghi, có phải hắn luôn luôn đi theo nàng hay không!
Chính là không biết vì sao, hắn hiện giờ, làm cho lòng của nàng đều không tự chủ được an định xuống.
Giống như chỉ cần có hắn ở, thì sẽ không có chuyện gì không cách nào giải quyết…....
Phanh!
Tia sáng xanh hung hăng đánh vào trên người Thiên Bắc Dạ kia một thân hồng bào, sau đó, liền biến mất vô tung vô ảnh, làm cho Liễu trưởng lão bỗng chốc khϊếp sợ nói không ra lời, cả người đều choáng váng giống như một kẻ ngu.
Vì sao công kích cường đại như vậy, ở trước mặt nam nhân này, giống như là tú hoa châm (kim thêu hoa), không đến nơi đến chốn, nhẹ nhàng một chút đã cản được……....
Hơn nữa, trong cơ thể của nam nhân này có vẻ như cũng không có linh khí, lão không cảm nhận được chút dao động nào! Có thể làm cho người ta có loại cảm thụ này, hắn nếu không phải là một phế vật, thì chính là cường đại đến mức có thể che giấu trong lực lượng cơ thể.... ........
Dựa theo tình hình vừa rồi đến xem, rõ ràng chính là người sau!
Thực lực của nam nhân này ít nhất cũng là ở cấp bậc Võ Hoàng!
Trái tim của Vân Dao buông xuống dưới, nhưng rất nhanh lại khẩn trương lên, nói với tầng mây: "Thiên Khung, ngươi còn trốn ở bên trong làm gì, đi ra cho ta!"
Hi vọng chủ nhân có thể xem nể mặt mình, không so đo với sai lầm Thanh Long phạm phải……….....
"Vân Dao, thật là ngươi?"
Một tiếng nói kinh hỉ từ trong tầng mây truyền ra, sau đó mọi người liền nhìn thấy một cự long thân thể khổng lồ màu xanh phía sau tầng mây kia, ở một khắc hắn xuất hiện kia, bọn họ mới biết được như thế nào là khí phách lăng vân, quân lâm thiên hạ!
Rất nhanh, thân thể của Thanh Long ở trên bầu trời dần dần xảy ra biến hóa, ngay sau đó, một người thân thể cao to xuất hiện ở giữa không trung.
Mây đen nhanh tán, lộ ra bầu trời trong xanh.
Nam nhân mặc một bộ áo xanh, anh tuấn tiêu sái, cho dù ngũ quan không làm người ta kinh diễm như là Thiên Bắc Dạ và Tử Tà, cũng là cảnh đẹp ý vui, hắn giống như là một cây trúc thẳng đứng, đứng ngạo nghễ phía trên bầu trời.
Chính là, sau khi nhìn đến đôi mắt của người nam nhân mặc áo xanh, Vân Dao ngây ngẩn cả người: "Thiên Khung…... Ngươi……. Đôi mắt của ngươi…….."
Nam nhân ngẩn ra, cười khổ vỗ về một đôi mắt ảm đạm vô sắc kia, nói: "Đôi mắt ta từ sau năm đó cũng đã mù, những năm gần đây, ta luôn luôn trốn ở đây dưỡng thương, kỳ thực ta biết, mắt ta mù, cho dù là tu luyện vạn vạn năm, thực lực của ta cũng không có khả năng khôi phục đến thời kỳ hưng thịnh…....."
Thiên Khung khác với ba thú khác, đôi mắt là nguồn suối lực lượng của hắn, nếu mắt hắn mù, lực lượng của hắn sẽ không cách nào đạt tới thời kỳ đỉnh núi, mà năm đó, người kia bắt hắn đi, vì bức bách hắn trở thành tọa kỵ (vật cưỡi) của bản thân mà không tiếc dùng hết khổ hình, bản thân thà chết không theo, hắn mới ở dưới cơn giận dữ phế đi đôi mắt của hắn.
Đừng nhìn hắn vừa rồi thanh thế to lớn, kỳ thực, lực lượng cũng không có bao lớn, nhưng đối phó một Cố Nhược Vân cũng là dư dả.
Nhưng mà đáng tiếc, một chiêu kia đã tiêu hao hết lực lượng hắn thật vất vả khôi phục những năm gần đây, hiện tại hắn chỉ là một phế vật! Nếu không phải là cho tới bây giờ bốn Thần Thú đều không thích thiếu người ân tình, hắn cũng sẽ không thể tùy ý Lăng Quý Phi sử dụng tiêu hao hết lực lượng của chính mình.... ......
Vân Dao đi tới phía trước mấy bước, cũng ở trước mắt bao người biến thành một vị nữ tử tao nhã, rồi sau đó nàng nâng tay lên, vuốt ve dung nhan ngày nhớ đêm mong kia, bất giác rơi lệ đầy mặt.
"Thiên Khung, ngươi yên tâm, ta sẽ chữa khỏi đôi mắt của ngươi, nhất định sẽ!"
Hắn đã từng ở đỉnh cao, hiện giờ có thể chịu được chênh lệch hiện tại, điều này không cách nào làm cho Vân Dao không đau lòng?