Edit: kaylee
"Triệu chưởng quỹ, ngươi giúp ta chăm sóc hắn một chút."
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân cũng không có liếc mắt xem Bách Xuyên nhiều một cái, nhưng mà nhìn thấy bóng dáng thanh lệ mà kiên nghị của thiếu nữ kia, tâm của Bách Xuyên mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao) mà yên ổn xuống, giống như chỉ cần có nàng ở bên người, thì chuyện gì cũng không xảy ra.
"Được."
Triệu chưởng quỹ đi theo đến gật gật đầu, rồi kéo Bách Xuyên đến một bên, vô cùng lo lắng nhìn bóng dáng đứng ở phía trước.
Người mặc áo xanh, tóc đen bay lên, ánh mắt thiếu nữ dừng ở trên người lão giả trước mặt, nàng nở nụ cười: "Ngươi là người Huyền Âm Điện?"
"Đúng vậy!" Liễu trưởng lão cười lạnh một tiếng, nói: "Ta là trưởng lão Huyền Âm Điện, có người tiêu tiền mua tánh mạng của ngươi! Tuy rằng Huyền Âm Điện chúng ta không oán không cừu với ngươi, nhưng mà, đã tiếp nhận rồi nhiệm vụ của cố chủ, ngươi nhất định phải chết!"
Ở trên đại lục, bình thường những người có thực lực Võ Vương sẽ không ra tay đối với người bình thường, nhất là thế lực Môn phái, càng là có Tam Đại Chế Tài nhìn chằm chằm, nhưng mà, Huyền Âm Điện này quả thật là một ngoại lệ, chỉ cần có người phát ra nhiệm vụ, nếu tiền thuê coi như có thể, bọn họ sẽ nhận! Hơn nữa, lại càng không ở trong phạm vi cai quản của Tam Đại Chế Tài.
Cho nên, Huyền Âm Điện không bó tay bó chân giống như Luyện Khí Tông, chỉ cần bọn họ muốn gϊếŧ người, vậy sẽ minh mục trương đảm (trắng trợn) gϊếŧ! Thậm chí trước đó còn muốn thông báo một tiếng, làm cho người sắp sửa bị gϊếŧ chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Bách Xuyên ta mang đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
"Hắn chỉ là một công cụ mà thôi, tác dụng hết rồi, đương nhiên liền không có gì dùng nữa, nhưng mà……." Liễu trưởng lão hơi hơi nheo lại đôi mắt: "Ngươi không thể đi! Ngươi đi rồi, nhiệm vụ của ta sẽ không hoàn thành."
Phải biết rằng, lúc này đây Lăng Quý Phi ra tiền thuê coi như không tệ, nếu không lão cũng sẽ không thể tự mình đến hoàn thành nhiệm vụ lần này.
"Yên tâm, ta không có ý định đi!" Cố Nhược Vân tươi cười càng sâu, chính là trong đôi mắt kia lại tràn ngập sát khí: "Bởi vì chúng ta còn có một chút nợ nần không có tính toán xong!"
Nàng tới gần Liễu trưởng lão, một khắc kia, sát khí toàn thân mạnh mẽ xuất ra, làm cho khuôn mặt kia của thiếu nữ có vẻ càng lạnh như băng.
"Hơn nữa ngươi không nói ta cũng biết làm tất cả những chuyện này đều là Lăng Quý Phi, nếu không ngươi cũng sẽ không thể xuất hiện tại Lăng gia, hiện giờ toàn bộ Lăng gia cũng chỉ có nàng có thực lực thuê được sát thủ của Huyền Âm Điện………... Nhưng mà, ngươi muốn gϊếŧ ta, vậy tới tìm ta! Vạn vạn không nên đυ.ng đến người của ta! Cho nên, ngươi phải chết, nàng cũng phải chết!"
Bách Xuyên ánh mắt ngóng nhìn khuôn mặt tràn ngập sát ý của thiếu nữ, tâm giống như bị một cái búa tạ hung hăng gõ một cái.
Không biết vì sao, giờ này khắc này, hắn có một loại cảm giác, có lẽ, đi theo nàng, hắn sẽ không hối hận......
Mà đến giờ khắc này, tâm của Bách Xuyên mới chính thức thần phục.
"Hừ, khẩu khí thật cuồng vọng!"
Phanh!
Liễu trưởng lão sắc mặt lạnh lùng, vỗ bàn dựng lên, thả người nhảy về phía Cố Nhược Vân, cuồng phong (gió lớn) trong nháy mắt đột nhiên nổi lên, quần áo màu xanh của thiếu nữ đứng ở dưới cuồng phong kia chậm rãi bay.
Từ đầu đến cuối nàng mặt không đổi sắc, bên môi nổi lên một chút tươi cười trào phúng.
Ý cười kia, giống như là ở cười nhạo Liễu trưởng lão không biết tự lượng sức mình.... ...
Ầm!
Ngay tại lúc Liễu trưởng lão lửa giận công tâm muốn gϊếŧ Cố Nhược Vân, trước mặt của nàng, một tia sáng màu trắng chợt bắn ra, một tiếng rít gào tức giận, làm cho Liễu trưởng lão còn không có phục hồi tinh thần lại chấn động lui lại mấy bước.
"Vân Dao, gϊếŧ lão!"
Cố Nhược Vân lạnh lùng nhìn Liễu trưởng lão, lạnh giọng nói.
"Vâng, chủ nhân."
Bạch Hổ mở miệng lên tiếng, sau đó ánh mắt chuyển về phía Liễu trưởng lão, một nụ cười châm chọc hiện lên ở khóe môi của nàng, rồi sau đó, nàng bước chân cao nhã đi về phía lão giả.... ........