Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 188: Tá Thượng Thần tức giận (bốn)

Bỗng nhiên, Mạc Vũ dừng bước chân, nàng gắt gao lôi kéo tay của Bách Xuyên, ánh mắt cảnh giác nhìn lão giả ngăn cản đường đi.

Lão giả kia một thân áo bào trắng, đứng chắp tay, tiên phong đạo cốt, nhưng mà trong đôi con ngươi đυ.c ngầu kia lại mang theo cao ngạo và ngoan độc.

"Ngươi là người phương nào?" Mạc Vũ nhíu mày, cẩn thận kéo Bách Xuyên tới phía sau mình, hỏi.

Lão giả lạnh lùng nhìn hai người, nói: "Các ngươi là người Bách Thảo Đường? Cố Nhược Vân là gì của các ngươi?"

Chủ tử?

Mạc Vũ sợ run một chút, lão gia hỏa này là tới tìm chủ tử? Nghĩ đến đây, lòng của nàng bất giác trầm xuống: "Ngươi tìm nàng muốn làm gì?"

"Xem ra lão phu cũng không có tìm lầm," Lão giả cười cười, giọng nói lạnh lùng nói tiếp: "Một khi đã như vậy, phiền toái hai vị tới Huyền Âm Điện ta làm khách!"

Bách Xuyên cắn chặt môi, thân mình mềm yếu nhích lại gần thân thể của Mạc Vũ, trong mắt to quật cường khó tránh khỏi xuất hiện một chút kích động. Thật hiển nhiên, ngay cả hắn cũng biết là lão nhân này không có ý tốt.

"Tới Huyền Âm Điện làm khách?" Mạc Vũ cười lạnh một tiếng: "Nếu ta cự tuyệt thì sao?"

Bất luận như thế nào, Mạc Vũ cũng sẽ không để cho lão gia hỏa này dùng bản thân uy hϊếp chủ tử!

Về phần vì sao nàng không phủ nhận quan hệ với Cố Nhược Vân, chính là bởi vì Huyền Âm Điện đều đã tìm tới cửa, khẳng định đã điều tra thật kỹ càng, cho dù bản thân phủ nhận đối phương cũng không tin tưởng.

"Ha ha, đây nhưng là không phải theo ý ngươi, hôm nay ngươi là đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!"

Lão giả cười ‘ha ha’ hai tiếng, một khắc kia, vô cùng vô tận lực lượng đè ép đi tới chỗ Mạc Vũ, uy áp thuộc về Võ Vương giống như là một tảng đá nặng nề đè ở trên thân thể của nàng, lập tức làm cho khuôn mặt trắng nõn kia trở nên trắng bệch.

"Tiểu cô nương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không xúc phạm tới ngươi!"

Sắc mặt của Mạc Vũ tái nhợt, ánh mắt lại lộ ra đồng tình, giống như lão nhân trước mắt chỉ là một người đáng thương mà thôi.

"Ngươi muốn dùng ta uy hϊếp nàng, chính là vô cùng sai, tiểu Xuyên, ngươi đi mau, đi báo tin cho nàng, nói người Huyền Âm Điện đến!"

Từ lúc bọn họ đi theo chủ tử, các nàng đã từng âm thầm thề, dùng cả đời báo đáp nàng, cho nên, làm sao bọn họ có thể cho phép có người dùng bản thân uy hϊếp chủ tử?

Nhưng mà, chờ sau khi nàng hy sinh, chủ tử và bọn huynh đệ tỷ muội Ma Tông đều sẽ báo thù vì nàng.

Đến lúc đó, đáng thương chính là lão gia hỏa này.

Nghĩ đến đây, khóe môi Mạc Vũ hàm chứa trào phúng, đùa cợt trong mắt vô cùng rõ ràng.

"Đứng lại!"

Lão nhân sắc mặt lạnh lùng, thân hình hóa thành một ngọn gió đuổi theo Bách Xuyên, ‘phanh’ một tiếng, một quyền đánh vào phía trên lưng của Bách Xuyên, thân mình nho nhỏ kia đột nhiên ngã văng ra ngoài, đánh vào phía trên quầy hàng ở góc đường.

Tiểu chính thái sắc mặt tái nhợt, khóe môi mang theo tơ máu, ánh mắt quật cường hung hăng nhìn chằm chằm lão giả.

"Lão bất tử, ngươi xuống tay với một tiểu hài tử tính là bản lĩnh gì!" Mạc Vũ đột nhiên giận dữ, thân mình đều run rẩy: "Đây là sở tác sở vi (hành động) của Huyền Âm Điện các ngươi, ngay cả tiểu hài tử nhỏ như vậy cũng không buông tha?"

Liễu trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn lừa bịp ta hay sao? Tiểu gia hỏa này có vẻ chính là người bên người Cố Nhược Vân, vài ngày trước nàng giống như vì hắn mà trở mặt với Thái Tử Thanh Long Quốc, chắc hẳn tiểu gia hỏa này có ý nghĩa rất lớn đối với nàng, chỉ có một mình ngươi, ta còn không xác định Cố Nhược Vân có đến hay không, nếu bắt hắn đi, ta tin tưởng nữ nhân kia tất nhiên sẽ xuất hiện!"

"Ngươi………."

Mạc Vũ tức đến mức cả người run rẩy, hiện tại nàng chỉ hy vọng có người khác có thể thấy được một màn như vậy sau đó đi thông báo cho Cố Nhược Vân.