Nữ tử khuôn mặt đẹp đẽ, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như là một đóa hoa cúc nở rộ ở vùng núi sâu, hương thơm mê người.
Nhưng đây chỉ là bề ngoài mà thôi, nữ tử giữa mặt mày tràn đầy lãnh ngạo (lạnh lùng + cao ngạo), ẩn đằng sau là khí phách vương giả.
"Ngươi chính là Bạch Hổ Vân Dao?"
Giọng nói của Cố Nhược Vân xuyên thấu qua tầng tầng sương trắng, truyền vào trong tai thanh nhã của nữ tử.
Nữ tử khẽ cười một tiếng, nói: "Vân Dao...... Ha ha, tên này đã có rất nhiều năm không ai xưng hô, tiểu nha đầu, ngươi có biết đây là chỗ nào hay không? Ngươi tới nơi này làm gì?"
Cố Nhược Vân cười cười, đáp lại: "Ta biết ngươi sống nhờ ở trong thân thể của đứa nhỏ tên là Bách Xuyên, cần thông qua linh khí của hắn để tẩm bổ thân thể bị thương của ngươi, mà ta, là người hắn tìm đến thu phục ngươi."
"Thu phục ta? Ha ha."
Vân Dao nhịn không được phá lên cười, ngay cả bộ dáng cười to của nàng cũng là tao nhã cao quý như vậy, đây mới là một quý tộc chân chính.
"Tiểu nha đầu, khẩu khí thật càn rỡ, một Võ Tướng nho nhỏ, liền dám thu phục ta? Ngươi đã biết ta là Bạch Hổ Vân Dao, vì sao dám nói khoa trương như thế? Hôm nay ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì hàng phục ta!"
Bạch Hổ Vân Dao là Linh Thú huyết thống Thần Thú, mặc dù thân chịu trọng thương, nhưng thực lực cũng tuyệt không thể coi thường, mà tiểu nha đầu này mới chỉ là một Võ Tướng mà thôi, đã nghĩ muốn làm cho nàng thần phục?
Điều này không khỏi cũng quá mức buồn cười!
Ầm!
Nghĩ đến đây, Vân Dao thi triển uy áp, muốn đánh tan một tia linh thức kia của Cố Nhược Vân, theo nàng, đây là chuyện dễ dàng, nhưng mà rất nhanh tươi cười trên mặt nàng liền cứng ngắc……...
Linh thức của đối phương rất là đạm bạc, nhưng vẫn là tồn tại trong thân thể của Bách Xuyên, mơ hồ không dứt.
"Tiểu nha đầu, xem ra ta có một chút nhìn lầm ngươi! Tuy rằng ngươi thực lực kém, nhưng nghị lực ngược lại rất không tệ, chống cự được toàn bộ uy áp của ta, nhưng mà thân thể bên ngoài của ngươi hẳn là không dễ chịu đi?"
Vân Dao nói không sai.
Uy áp của Thần Thú Bạch Hổ quá mức cường đại, Cố Nhược Vân là cứng rắn chống lại mới không làm cho linh thức lui tán, dù sao một khi linh thức biến mất, lại đi vào sẽ rất khó khăn. Nhưng mà kể từ đó, thân thể của nàng đã bị thương không nhẹ.
Mà nếu không phải là linh thức của nàng cường đại hơn người bình thường, biến thành ngu ngốc đều có khả năng.
"Vân Dao, ngươi ở trong cơ thể của Bách Xuyên, cũng chỉ là muốn khôi phục thương thế trong thân thể của mình mà thôi, nếu ta có thể trợ giúp ngươi chữa thương thì sao?"
Cố Nhược Vân nhợt nhạt cười, tầm mắt vẫn luôn quan sát đến biến hóa trên mặt Vân Dao.
Vân Dao ngẩn người, sau đó cười lạnh một tiếng: "Tiểu nha đầu, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Nhân loại luôn luôn đều thật giảo hoạt, nếu không phải sự giảo hoạt của nhân loại các ngươi, ta cũng sẽ không thể bị trọng thương, nhiều năm cũng chưa thể trị tốt, càng là thất lạc với ba đồng bạn khác của ta."
Đối với nhân loại giảo hoạt này, cho tới bây giờ Vân Dao đã không có cảm tình gì, hơn nữa tiểu nha đầu này vừa đến đã muốn thu phục nàng, hoàn toàn không khác nhân loại đã dùng âm mưu quỷ kế làm hại bọn họ thiếu chút nữa bị giam nhốt kia ở chỗ nào.
"Nếu như ngươi không tin, hiện tại ta có thể cho ngươi thử một chút."
Cố Nhược Vân biết Vân Dao sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng, cho nên âm thầm chậm rãi phóng ra linh khí trong Thượng Cổ Thần Tháp.
Vô tận linh khí xuyên thấu qua tia linh thức kia truyền vào thân thể của Bách Xuyên, đi về phía hồ nước khô cạn kia.
Vân Dao thân mình mạnh mẽ bị kiềm hãm, trên mặt trừ bỏ kinh ngạc ra, còn có kích động và vui sướиɠ thế nào cũng che giấu không được kia.
Nàng nhịn không được nhắm hai mắt lại, nhanh chóng hấp thu linh khí Cố Nhược Vân truyền ra vào trong thân thể.