Trong nháy mắt, khuôn mặt kia của Tá Thượng Thần đen xuống, nha đầu kia, thế mà lại nguyền rủa hắn?
Đột nhiên, hắn nở nụ cười, nụ cười kia mười dặm hoa đào, tao nhã ngàn vạn.
"Vì có được sự bảo vệ của Tiểu Vân Nhi, đột nhiên cảm thấy, chết giống như cũng không phải thống khổ như vậy."
Đúng lúc này, Triệu chưởng quỹ do dự một lúc lâu ở bên cạnh nhìn thấy đại tiểu nhà mình thư bị người đùa giỡn, vội vàng hiện ra giảng hòa: "Đại tiểu thư, vừa rồi có một việc còn không có bẩm báo với người, Nhị thiếu gia Cố gia Cố Hướng Lâm đã trở lại, Cố gia sắp sửa đón gió tẩy trần vì hắn còn đưa thiệp mời tới cho người, không biết đại tiểu thư muốn đi hay không?"
Tá Thượng Thần có chút bất mãn, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu chưởng quỹ, thật hiển nhiên rất không thích việc hắn đột nhiên chen vào.
"Đi!" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Vì sao không đi? Triệu chưởng quỹ, ngươi đi thông báo cho Vệ Y Y, đến lúc đó làm cho nàng cùng ta cùng đi."
"Vâng, đại tiểu thư."
Triệu chưởng quỹ cung kính chắp tay, chậm rãi lui xuống.
Nhìn thấy lão gia hỏa này cuối cùng cũng đi rồi, Tá Thượng Thần muốn nói gì đó, lại bị Cố Nhược Vân đánh gãy.
"Tứ hoàng tử, ta muốn đi tu luyện, nếu ngươi không có việc gì thì trở về đi."
Tá Thượng Thần nhún vai, cười cười: "Ngươi muốn tu luyện mà nói ta sẽ không quấy rầy ngươi, à, đúng rồi, một tháng trước Cố Sanh Tiêu đã xuất quan, ta đã nói cho hắn mọi chuyện về ngươi."
Lập tức, Cố Nhược Vân dừng lại bước chân rời đi: "Ý của ngươi là, ca ca sẽ về đến?"
"Ta không rõ," Tá Thượng Thần lắc lắc đầu: "Ở phần cuối cùng, ta nói cho hắn biết ngươi ở nơi này không có chuyện gì, ta cũng tạm thời sẽ lưu lại, mà bên kia hắn là không cách nào rời đi, bởi vì một khi đi rồi, sẽ có người lợi dụng sơ hở, đến lúc đó sẽ không cách nào thu thập."
Tuy rằng Tá Thượng Thần không nhìn thấy biểu cảm của Cố Nhược Vân, nhưng cũng có thể cảm nhận được thất vọng chợt lóe lên trong lòng nàng.
Đã bao nhiêu năm, Cố Sanh Tiêu rời đi đã bao nhiêu năm? Nàng cũng có bao nhiêu năm không nhìn thấy người thân duy nhất trên đời này của mình. Nhưng chỉ có thực lực của hắn càng cường đại, mới có thể bảo vệ muội muội mình thương yêu nhất, cũng mới có thể báo thù rửa hận vì phụ mẫu.... ........
Có lẽ chỉ có Tá Thượng Thần mới biết được những năm gần đây Cố Sanh Tiêu tưởng niệm nàng cỡ anào, quần áo lúc trước Cố Nhược Vân tự tay may giúp hắn càng là bảo bối của hắn, đã từng có người khi chiến đấu với hắn không cẩn thận làm rách bộ quần áo kia, kết quả Cố Sanh Tiêu giận dữ, trực tiếp chém cánh tay của người nọ thành mảnh nhỏ.
Sau này, hắn vì không làm cho quần áo nhận đến hư hao, đã thay nó ra, tùy thân mang theo, một khi tưởng niệm nàng sẽ lấy ra, mà nhiều năm như vậy hắn sở dĩ có thể lần lượt sống sót ở hiểm cảnh, có chống đỡ hắn chính là Cố Nhược Vân.
Hắn sợ nếu mình chết, muội muội chẳng những lẻ loi hiu quạnh, còn có thể chịu đủ ức hϊếp.
"Ta hiểu rõ," Cố Nhược Vân cười cười, quay đầu nhìn về phía Tá Thượng Thần: "Ngươi giúp ta truyền một phong thư cho ca ca, nói ta ở nơi này tốt lắm, làm cho hắn không cần về tìm ta, chờ thực lực của ta cũng đủ cường đại, ta sẽ đi tìm hắn."
Nói xong lời này, nàng không có tiếp tục lưu lại, xoay người đi về phía phòng của mình, chậm rãi đóng cửa phòng, cũng cách trở tầm mắt của Tá Thượng Thần.... ...... .......
... ...... ....
Đoạn thời gian này, phủ Cố Tướng Quân đông như trẩy hội.
Trên cơ bản người Thanh Long Quốc đều biết Nhị thiếu gia Cố gia Cố Hướng Lâm trở thành thiếu chủ tử của Thanh Phong phái, vì thế, ban đầu khinh thường Cố gia mọi người lại cũng không cách nào thanh cao, phía sau tiếp phía trước đi nịnh nọt.
Cố lão gia tử rất đắc ý, từ ba năm trước sau khi bị Mai Phái để lại lời nói ác độc, liền không còn có náo nhiệt qua như vậy, tất cả những thứ này đều quy hết công lao cho tôn tử vĩ đại của bản thân kia.