Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 87: Mệnh khởi Đông phương (hai)

Edit: kaylee

"Nói, có phải hiện tại ngươi nên rời đi hay không?" Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Tá Thượng Thần: "Hay là cần ta tiễn khách?"

Ánh mắt của Tá Thượng Thần có chút ai oán nói: "Tiểu gia hỏa, tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi, ngươi cứ như vậy đối đãi với người trợ giúp ngươi sao?"

"Vậy ngươi muốn như thế nào?"

"À," Tá Thượng Thần ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm, thân mình lười nhác tựa vào phía trên ghế, hắn ném đi một cái mị nhãn với Cố Nhược Vân, cười cực kỳ mị hoặc: "Ta cũng không muốn thế nào, nể tình vừa rồi ta giúp ngươi, tới ôm ta một cái, thế nào?"

"Được."

Cố Nhược Vân nở nụ cười, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy ý cười.

Rồi sau đó, lập tức lại cất giọng, nói: "Triệu chưởng quỹ, ông qua ôm hắn một cái."

Trong phút chốc Tá Thượng Thần sắc mặt đen xuống, chẳng lẽ nha đầu kia không biết bản thân có khiết phích (tính thích sạch sẽ)? Bình thường hắn là tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào đến gần bản thân thân, cho dù là những thị nữ bên cạnh, đương nhiên, tiểu tử Cố Sanh Tiêu kia là ngoại lệ, mà câu nói kia của bản thân cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi, không nghĩ tới nàng vậy mà tưởng thật, còn để cho một lão nhân đến ôm hắn.... ...

Mắt thấy Triệu chưởng quỹ đi tới phía bản thân, Tá Thượng Thần ghê tởm thiếu chút nữa thì cả người nổi da gà, nhất là nụ cười giống như cúc hoa trên mặt kia, rơi vào trong mắt hắn thấy vô cùng tà ác giống như là đại hôi lang (sói xám) nhìn thấy tiểu bạch thỏ (thỏ trắng).

"Ba ba ba!"

Đúng lúc này, những tuyệt sắc thị nữ đồng loại rút ra trường kiếm trong tay, nháy mắt chỉ về phía Triệu chưởng quỹ đang đi tới chỗ Tá Thượng Thần, trong mắt lạnh lẽo sắc bén như kiếm, giống như có thể trong chớp mắt gϊếŧ người…....

Triệu chưởng quỹ chần chờ quay đầu nhìn Cố Nhược Vân, mà lúc này, tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân càng sâu.

"Tứ hoàng tử điện hạ, không phải ngươi muốn ôm ấp sao? Ta muốn cho ngươi, ngươi đây lại là thái độ gì?"

Tá Thượng Thần lay động quạt lông, cười nói: "Tiểu gia hỏa, lần này tính là ta bại bởi ngươi, nhưng mà, ta không nghĩ tới, ngươi và Đông Phương thế gia còn có liên hệ, theo ta được biết, Bách Thảo Đường này giống như là thuộc về Đông Phương Thiếu Trạch, mà trước đó không lâu, Đông Phương Thiếu Trạch giống như đưa Bách Thảo Đường cho người khác, hiện giờ xem ra, người kia chính là ngươi!"

Hắn không có xem nhẹ, chưởng quầy của Bách Thảo Đường là nghe theo mệnh lệnh của Cố Nhược Vân.

Xem ra lời đồn đãi cũng có rất nhiều chỗ không thật, Cố Nhược Vân cũng không phải là dựa vào vận may có được thương hại của Triệu chưởng quỹ mà gia nhập Bách Thảo Đường, mà là, Bách Thảo Đường này chính là của nàng!

Nghĩ đến đây, Tá Thượng Thần hơi hơi nheo lại con ngươi, dương môi nở nụ cười: "Trên người của ngươi có rất nhiều bí mật, thực làm cho ta muốn khám phá tốt từng chút một."

"Vậy ngươi nhất định thất vọng rồi," Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Triệu chưởng quỹ, tiễn khách."

Nghe được Cố Nhược Vân hạ lệnh đuổi khách, Tá Thượng Thần lộ ra tươi cười lười nhác: "Tiểu Vân Nhi, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khám phá ra toàn bộ bí mật của ngươi."

Rồi sau đó, hắn nói với thị nữ bên cạnh: "Chúng ta đi thôi."

"Vâng, chủ thượng."

Bọn thị nữ ôm kiếm cung quyền, chợt nâng lên nhuyễn kiệu kia, quay đầu đi đến ngoài cửa.

Ở trong nháy mắt chuyển phương hướng kia, tươi cười lười nhác ở khóe miệng Tá Thượng Thần chậm rãi biến mất, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, lâm vào trầm tư.

Mệnh khởi Đông phương? Chẳng lẽ người thay đổi vận mệnh của hắn, thật sự sẽ ở phía Đông Phương? Nhưng sư phụ đức cao vọng trọng, lại như thế nào lừa hắn?

Nghĩ đến điều này, trên mặt Tá Thượng Thần mang theo một chút cười khổ.... ....

"Người có thể thay đổi vận mệnh của ta, cùng vị tuyệt thế thiên tài sư phụ quan trắc kia đều ở Đông Phương, chính là Thanh Long Quốc này to lớn như thế, không biết ai mới là người ta muốn tìm.... ....."