Cả nhóm 6 người cùng nhau đi lên tầng trên, họ đi tới đâu đều nhận được sự chú ý đến đó, kể cả các nhân viên trong siêu thị, 6 người ngồi vào bàn, đó là một chiếc bàn tròn lớn gần bên cửa sổ.
"Mọi người hôm nay siêu thị có nhập một loại trà mới, chúng ta cùng uống thử được không." Gia Kiệt hỏi những người còn lại.
Lệ Băng nhìn Tú Anh rồi nhìn Nhã Kỳ Lệ Tuyết và Sở Hạo, bọn họ đều gật đầu, cô nhìn Gia Kiệt nói "Ừm, vậy cũng được." Gia Kiệt nghe Lệ Băng nói xong liền xoay người rời đi.
Lệ Băng nhìn Sở Hạo hỏi "Tiểu Hạo hôm nay cậu không đi làm sao."
"Ừm, hôm nay mình không có ca." Sở Hạo mỉm cười nhìn Lệ Băng trả lời.
Lúc này Gia Kiệt từ bên trong đi ra cầm theo một cái khay đựng trà và một bình nước nóng, cậu để khay trà và bình nước lên bàn rồi bắt tay vào việc pha trà, đầu tiên cậu cầm lấy bình nước nóng, chế đều các chén trà, cậu chế đến khi đầy chén, rồi lần lượt đổ nước ra, sau đó cậu cho vào ấm một lượng trà vừa đủ rồi chế nước sôi vào cậu lại nhanh chóng chắt nước ra làm xong cậu liền chế một lượng nước vừa đủ vào ấm, cậu đậy bình lại tiếp tục dùng nước sôi chế lên ấm, xong mọi công đoạn cậu chế trà ra chén nhỏ đưa cho từng người, hương thơm nhè nhẹ của trà bắt đầu lan tỏa, làm cho mọi người đều thấy thoải mái.
Sở Hạo, Lệ Tuyết, Nhã Kỳ và Tú Anh cứ chăm chú nhìn Gia Kiệt, riêng chỉ có Lệ Băng là không hề để ý đến, đến khi Gia Kiệt đưa chén trà cho cô, cô mới nhận lấy và thưởng thức chén trà. Tú Anh và mấy người khác cũng bắt đầu thưởng thức.
"Mọi người thấy trà thế nào." Gia Kiệt miệng hỏi nhưng mắt vẫn nhìn về hướng Lệ Băng, đang chăm chú thưởng thức trà kia.
"Trà rất ngon, trà hoa lài lại rất thơm, cảm giác hương vị đọng tròn trong khoang miệng, có đầy đủ các vị, ngọt, mặn, chua, đắng, nói chung trà rất ngon." Sợ Hạo là người đầu tiên đánh giá.
"Tiểu Hạo, chị thật đúng là người biết thưởng thức trà nga." Gia Kiệt vỗ tay khen ngợi Sở Hạo, rồi hướng ánh mắt sang Lệ Băng "Chị, còn chị thấy thế nào."
Lệ Băng nhìn thấy Gia Kiệt nhìn mình liền biết cậu ta muốn mình nhận xét, cô nhìn mọi người rồi nói "Đúng như lời Tiểu Hạo nói, trà rất ngon nhưng không phải hoàn toàn là do trà, mà do chính người pha trà, Gia Kiệt cố tình chọn loại ấm gốm Tử Sa để pha trà vì đây là loại ấm vừa giúp nâng phẩm chất của trà lại vừa có giá trị nghệ thuật, giá trị trưng bày. Để có được một ấm trà ngon thì phải đảm bảo các yếu tố theo tuần tự: Nhất Thủy – Nhì Trà – Tam Pha – Tứ Bình – Ngũ Quần anh. Do đó nước mà Gia Kiệt dùng để pha chính là loại nước lọc tinh khiết, còn về cách pha trà Gia Kiệt chế đều các chén trà việc này giúp khử trùng ấm chén đồng thời làm nóng ấm chén để đảm bảo pha trà và thưởng thức trà được ngon. Về việc Gia Kiệt cho trà vào ấm, chế nước sôi vào rồi chắt bỏ ngay công đoạn này giúp loại bỏ phấn trà và các tạp chất trong khi sao trà đồng thời làm cho cánh trà trong ấm nở đều và đảm bảo nhiệt độ của ấm trà. Sau đó Gia Kiệt lại tiếp tục cho một lượng nước vừa đủ vào ấm, cậu ấy đậy ấm lại rồi chế nước sôi lên ấm mục đích của việc này là để cho ấm giữ được nhiệt độ ổn định cho nước trong ấm. Còn về phần trà, trà này là loại trà hoa lài có hương rất thơm, có đầy đủ vị ngọt, mặn, chua, đắng, còn có nước trà cho chúng ta cảm giác hương vị đọng tròn trong khoang miệng. Nói chung trà này ngon một phần chính là do trà là loại được chọn lựa kỹ lưỡng, một phần còn do cách mà người pha trà, cũng có thể nói đây là lọai trà thượng hạng"
Khi Lệ Băng nói xong một tràng pháo tay liền "bốp, bốp" vang lên. Lúc này cả bàn 6 người mới nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào mà có rất nhiều người đứng xung quanh cái bàn của bọn họ mà chăm chú nghe Lệ Băng nhận xét, có vẻ họ đều là những người thích trà. Ở đằng kia một nhân viên tiến lại, vô tình được một khách hàng nhìn thấy, họ liền kéo tay nhân viên lại chỗ cái bàn.
"Tôi muốn dùng thử loại trà đó và tôi cũng muốn mua một chiếc bình như chiếc bình kia." Một người đàn ông trung niên vừa nói vừa chỉ về chiếc ấm và bao trà trên bàn cho cô nhân viên.
"Vâng… mời anh theo tôi, tôi sẽ giới thiệu cho anh." Cô nhân viên tươi cười nói với người đàn ông.
"Chúng tôi cũng muốn." Người đàn ông trung niên và cô nhân viên chưa kịp bước đi thì những người đằng sau liền lên tiếng.
"Vâng… vâng, mời mọi người theo tôi." Cô nhân viên lại tươi cười, cùng những người khách kia tiến về phía cửa.
Mười ánh mắt sau một lượt bị kích động liền chuyển hướng sang Lệ Băng, Gia Kiệt nhìn Lệ Băng mỉm cười "Chị, chỉ cần một lời đánh giá của chị mà khiến cho loại trà mới ra thị trường này cháy hàng, nếu sớm biết như vậy ngày hôm qua đã nhờ chị rồi."
Nhã Kỳ bên này hai mắt cũng sáng rực nhìn Lệ Băng "Không ngờ cậu không chỉ là Đại Tổng Tài mà còn là một nhà bình phẩm nga, và bình phẩm vô cùng chuẩn xác, cậu chính là đỉnh của đỉnh." Nói xong NHã Kỳ còn giơ lên ngón tay cái tán thưởng Lệ Băng.
"Được rồi, hai người quá khen, chỉ là một chút lời nhận xét nhỏ nhặt chưa chắc đã như vậy." Lệ Băng miễn cưỡng mỉm cười nhìn hai người đang khen cô.
"Không có quá khen tôi thấy Gia Kiệt và Nhã Kỳ nói đúng, cậu chính là đỉnh của đỉnh." Sở Hạo đồng tình lại một lần nữa giơ lên ngón tay cái.
Tú Anh nãy giờ nhìn Lệ Băng, mỉm cười vô cùng vui vẻ, cô không hiểu sao lại cảm thấy tự hào, có lẽ vì người cô yêu được mọi người khen chăng, cô nhẹ nắm tay Lệ Băng, cũng đồng thời giơ lên ngón tay cái.
Lệ Tuyết nhìn thấy một màn như vậy cô cũng muốn khen Lệ Băng nhưng cô và Lệ Băng từ trước tới giờ luôn luôn chống đối nhau, cô đành dành cho Lệ Băng một ánh mắt giống như một lời khen, ánh mắt này cũng không ai biết được. Nhưng Lệ Tuyết không hề biết được Lệ Băng đã nhìn thấy, Lệ Băng cũng nhẹ mỉm cười, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên Lệ Tuyết dùng ánh mắt như vậy nhìn cô rõ ràng người chị như cô đã có một chút hình ảnh trong lòng của cô em kêu ngạo.
"Được rồi cảm ơn mọi người đã khen, nhanh chóng thưởng thức trà đi, Tiểu Hạo hôm nay nếu không đi làm thì qua nhà tôi cùng nhau ăn cơm một bữa." Lệ Băng hướng Sở Hạo đề nghị.
"Hiếm lắm mới thấy Đại tiểu thư như cậu mời mình đến nhà, tất nhiên mình sẽ đến ." Sở Hạo giọng điệu mỉa mai nói.
Lệ Băng không có trả lời, cô liếc nhìn Sở Hạo một cái vô cùng sắc rồi tiếp tục thưởng thức trà, Tú Anh ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn Sở Hạo một cái cũng tiếp tục uống trà. Còn Lệ Tuyết và Nhã Kỳ hai người vui vẻ nói chuyện mặc kệ mọi người xung quanh nhìn mình bằng một ánh mắt khó hiểu.
"Chị, chúng ta vừa nhận được tài liệu hợp tác của Phương thị và công ty Băng Kiều, chúng ta có nên suy nghĩ một chút về việc này không." Gia Kiệt vừa nhâm nhi ly trà trong tay vừa nói với Lệ Băng.
"Cậu thấy Phương thị như thế nào ." Lệ Băng nhìn Gia Kiệt hỏi.
Gia Kiệt nhấp một ngụm trà rồi nói "Em đã cho người điều tra, Phương thị chỉ là một chi nhánh nhỏ ở thành phố của chúng ta, họ còn có một số chi nhánh ở các thành phố khác, tập đoàn chính ở nước ngoài, kinh doanh buôn bản rất thuận lợi, ở nước ngoài rất có tiếng. "
"Cậu thật nhanh nhẹn, cậu đã điều tra tất cả vậy việc hợp tác với Phương thị tôi giao cho cậu, còn về phần Băng Kiều tôi đã xem qua, nhanh chóng giải quyết hợp đồng và các điều khoản đi. " Lệ Băng vô cũng thích tính cách của Gia Kiệt.
"Ân….." Gia Kiệt trả lời xong liền im lặng suy nghĩ.
Lệ Băng thấy mọi người đã thưởng thức xong ly trà của mình liền nói "Bây giờ tôi và chị Tú Anh sẽ đi mua một chút rau củ và thịt, Gia Kiệt cậu cùng Lệ Tuyết, Nhã Kỳ và Sở Hạo về nhà tôi trước tôi và chị Tú Anh đi mua sẽ về ngay. "
Gia Kiệt, Lệ Tuyết, Nhã Kỳ vá Sở Hạo điều đồng ý, cả 6 người đứng lên, Lệ Băng và Tú Anh đi một hướng , Gia Kiệt và những người còn lại đi một hướng .
T/g: Ta thành thật xin lỗi nga, hôm nay chỉ có thể viết tới đây thôi, ta mới làm quen với máy mới nên bấm vô cùng không quen và mỏi tay, chương sau ta nhất định sẽ bù lại .😳😳😳
Chúc cả nhà ngủ ngon