Khi Cảnh Sát Yêu

Chương 31: Tuyết, Tôi Yêu Em

Lệ Tuyết từ phòng tắm đi ra, ánh mắt liền tìm kíêm Nhã Kỳ, cô nhìn một lượt quanh phòng nhưng không tìm thấy, cô nhìn ra ngoài ban công thì thấy Nhã Kỳ.

Cô bước lại gần Nhã Kỳ vỗ nhẹ vào vai cô ấy,  Nhã Kỳ đang suy nghĩ thì cảm nhận được có người đang vỗ vào vai mình, quay đầu lại thì thấy Lệ Tuyết đang đứng đằng sau.

Cười nhẹ một cái rồi nói "Tắm xong rồi à."

"Ừm, cô vào tắm đi."  Lệ Tuyết nhìn Nhã Kỳ nói, cô cũng vô tình lướt qua khuôn mặt của Nhã Kỳ, bên má tuy là không còn sưng nữa nhưng vẫn còn đỏ.

"Ừm…" Nói xong Nhã Kỳ nhanh nhẹn bước vào trong, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Mắt thấy Nhã Kỳ đã đi vào phòng tắm, Lệ Tuyết cũng đi vào nhớ lại khuôn mặt lúc nãy của Nhã Kỳ cô liền muốn đi ra ngoài mua một chút thuốc cho cô ấy.

Nghĩ là làm cô liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, đi được nữa đường như nhớ ra điều gì đó rồi tự nói. "Sao mình lại đi lo cho cái người đáng ghét kia chứ." Cô nghĩ một chút rồi tự nói tiếp "Nhưng mà cũng gần đến tiệm thuốc rồi, thôi thì đi mua vậy." Kết thúc màn tự nói cô lại tiêu sái bước về hướng tiệm thuốc.

Lúc cô trở về cũng là lúc Nhã Kỳ vừa tắm xong, Nhã Kỳ ngồi trên giường vừa lau tóc vừa hỏi cô "Cô đi ra ngoài à."

"Ừm…" Lệ Tuyết ừm một tiếng liền bước lại cái tủ nhỏ ở đầu giường, cô đặt chai thuốc vừa mua lên đó. Cô ngồi lên giường đối diện với Nhã Kỳ. "Tôi có mua thuốc, để tôi bôi giúp cô."

Nhã Kỳ có hơi bất ngờ nhìn Lệ Tuyết "Không cần đâu, cũng không còn sưng nữa chỉ cần hết đêm nay thì không sao."

"Cũng phải bôi thuốc chứ, như vậy sẽ nhanh hết." Lệ Tuyết nói với Nhã Kỳ, cô cũng không muốn đi một chuyến đều coi như vô nghĩa.

"Ừm, vậy phiền cô." Nhã Kỳ nói xong ngồi gần Lệ Tuyết một chút để dễ bôi thuốc hơn.

Lệ Tuyết mở nắp chai thuốc, đổ một ít vào tay rồi bắt đầu bôi thuốc cho Nhã Kỳ. Nhã Kỳ ngồi yên tận hưởng sự ôn nhu hiếm có của Lệ Tuyết, cô như chìm đắm vào sự ôn nhu của Lệ Tuyết, ngón tay ấm nóng từng ngón từng ngón chạm vào má cô, hơi thở của Lệ Tuyết quanh quẩn bên người cô, hương thơm trà xanh đặc trưng của Lệ Tuyết tỏa ra, nó là một hương thơm nhẹ nhàng sảng khoái và thanh khiết, khiến người ta có cảm giác mê luyến.

Cô không thể nào kìm chế được bản thân nữa, nhích sát người lại gần Lệ Tuyết, đến khi môi của cả hai chạm vào nhau.

"Tuyết, tôi yêu em."  Nhã Kỳ vừa hôn vừa nói với Lệ Tuyết.

Lúc này Lệ Tuyết vô cùng bất ngờ với hành động và câu nói kia của Nhã Kỳ cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt như được phóng to của Nhã Kỳ, não bộ hoàn toàn ngưng hoạt động. Nhã Kỳ cũng hơi bất ngờ với hành động của mình, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhấm nháp hương vị của Lệ Tuyết, cô dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lên viên môi của Lệ Tuyết, chiếc lưỡi tham lam tiến vào bên trong, như bắt được mật ngọt, hương vị trà xanh nhẹ nhàng khiến cô vô cùng mê luyến mà muốn tiến cạy mở khớp hàm của Lệ Tuyết để tiến sâu vào trong.

Lệ Tuyết mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ý thức được hoàn cảnh hiện tại của bản thân liền tức giận, cái người đáng ghét kia đang làm xằng làm bậy với cô, cô dùng sức đẩy Nhã Kỳ ra, tay giơ lên cao muốn cho cái người đáng ghét trước mặt một cái tát nhưng nhìn lại hậu quả hôm qua của mình liền thu tay lại, quăng lọ thuốc trong tay cho Nhã Kỳ.

"Cô tự mà bôi." Nói xong cô liền đứng dậy cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài.

Nhã Kỳ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Lệ Tuyết, có phải cô sai rồi không, có phải cô vội vàng rồi không, cô cảm thấy chán ghét bản thân vì không kìm chế được , cô vừa mới quyết định sẽ theo đuổi Lệ Tuyết, vậy mà trong lúc không kìm chế liền như vậy mà cưỡng hôn cô ấy, hành động như vậy chắc có lẽ Lệ Tuyết sẽ càng thêm chán ghét cô chăng, sẽ không muốn thấy mặt cô nữa. Nhã Kỳ tự khinh bỉ bản thân mình, cô ưu sầu một mình ngồi trên chiếc giường lớn, không biết Lệ Tuyết đã chạy đi nơi nào, cô dùng hay tay ôm lấy đầu gối của bản thân thu mình lại. Cô tự trách mình là một kẻ ngu ngốc, yêu một người liền như vậy mà im lặng không nói một lời nào nhưng mà nếu cô nói với Lệ Tuyết liệu rằng cô ấy có chấp nhận cô không hay là cũng giống như bây giờ  chạy mất, lúc trước cô suy nghĩ rất lâu mới quyết định dùng cái cách con trai hay dùng để cua gái, cô không nghĩ ngợi nhiều liền dùng cách đó, hằng ngày cô đều xuất hiện trước mặt Lệ Tuyết trêu chọc cô ấy, đến khi cô ấy tức giận rồi mới chịu rời đi.

Nhưng cô lại có chút thông mình hơn những tên con trai kia, chính là mỗi ngày đều đúng thời gian Lệ Tuyết cảm thấy buồn chán mới xuất hiện, lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản chính là làm cho Lệ Tuyết chú ý đến mình, làm cho Lệ Tuyết quen với việc cô chọc giận hằng ngày, rồi đến một ngày nào đó cô sẽ cố tình biến mất để Lệ Tuyết cảm thấy không có cô sẽ buồn chán đến nhường nào, rồi cô sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy nói là cô yêu cô ấy, chắc chắn Lệ Tuyết sẽ đồng ý, một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ lại vì một phút không kìm chế của bản thân liền biến mất, thất vọng và lo sợ, thất vọng về bản thân, lo sợ Lệ Tuyết sẽ không muốn nhìn thấy mình nữa, không hiểu sao lúc này nước mắt cô lại rơi có lẽ vì lo sợ chăng, có lẽ vì cô đã quá yêu Lệ Tuyết chăng, rất nhiều câu hỏi trong lòng, nó như một mớ bòng bong rối tung rối mù khiến Nhã Kỳ không thể nào làm được gì cả, cô vô lực ôm lấy đầu gối mà khóc. (T/g: ,Chế Kỳ à, đầu chị chứa tàu hũ hả, không hiểu sao chế lại tin vào những cái chiêu trò cua gái của mấy thằng con trai á, con trai luôn có ý nghĩ là làm cho người con gái mình yêu càng ghét mình càng tốt, vì người ta nói càng ghét càng yêu, thương nhau lắm cắn nhau đau còn có ghét bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu á, ta khinh bọn họ, ta là loại càng làm ta ghét ta liền không muốn nhớ đến, ta cũng chẳng thèm liếc mắt á. Hơi ta cũng trải qua loại tình huống đó, bọn họ quả thật là sai lầm mà.)

(Cuối cùng lại yêu một tên đáng ghét – người sửa lỗi chính tả).

Nhã Kỳ ở nơi này gào khóc, còn ở một nơi khác, một nơi vô cùng thoáng mát, trên một băng ghế đá, Lệ Tuyết đang hướng mắt về những vì sao trên cao kìa, hôm nay tuy là có sao nhưng chúng lại vô cùng ít ỏi, ánh sáng lại yếu ớt, Lệ Tuyết vừa ngắm sao vừa ngẫm nghĩ lại chuyện mới phát sinh vừa rồi, cô vô cùng bất ngờ với lời nói của Nhã Kỳ còn có hành động hôn môi vừa rồi. Nhã Kỳ cô ấy từ khi nào thì yêu cô, vấn đề là cô ấy nói yêu cô nhưng tại sao lại luôn là người chọc giận cô chứ, chẳng lẽ cô ấy chỉ muốn đùa giỡn với cô thôi sao. Nhưng cô vì sao lại để tâm đến Nhã Kỳ, chẳng lẽ cô có tình cảm với cô ấy. Bao nhiêu cái chẳng lẽ trong đầu nhưng cô không hề lý giải được, rồi cô không hiểu sao lại nhớ đến những lúc cô ấy chọc giận mình, luôn là lúc mình cảm thấy buồn chán, Nhã Kỳ không lẽ chính là để ý cô thấy cô buồn chán liền đến để chọc giận cô trêu ghẹo cô để cô không thấy buồn chán sao.

Suy nghĩ một lúc cô mới nhớ đến lúc trước khi đi học cũng có một người con trai hay tới chọc giận hoặc trêu đùa cô ngày nào cũng vậy giống như Nhã Kỳ hiện tại, rồi một ngày cậu ta vô tình biến mất không thấy đâu, cô mới thấy là liền hỏi thăm bạn học, được bạn học cho biết là cậu ta mấy ngày nay ở nhà không có đến trường, cô là lớp trưởng nên được cô giáo giao cho trọng trách đến nhà cậu ta hỏi thăm một chút. Ngày hôm sau cô chạy đến nhà cậu thì thấy câu ta đang tỉa lá, cô bấm chuông vài cái, cậu ta liền chạy ra mở cửa.

Cậu ta thấy được cô mắt liền sáng rỡ và vô cùng vui vẻ, mời cô vào nhà, cô không hiểu sao cậu ta lại vui vẻ như vậy. Cô vào nhà cậu ta được cậu ta mời nước rồi lấy một chút bánh kẹo ra mời.

Lệ Tuyết uống một chút nước rồi nói."Cậu mấy ngày hôm nay sao không thấy đi học."

Cậu ta tỏa ra một chút mệt mỏi rồi nói "Mình bị ốm, không thể đi học."

Lệ Tuyết kinh ngạc với tốc độ thay đổi của cậu ta, lúc nãy còn vui vẻ và tràn đầy năng lượng lắm mà sao giờ lại có vẻ mệt mỏi như vậy "Cậu không sao chứ."

"Mình không sao, vài ngày nữa sẽ đi học lại." Cậu ta có vẻ rất vui mừng khi Lệ Tuyết hỏi thăm mình, ánh mắt chưa đầy tình cảm nhìn Lệ Tuyết.

"Ừm vậy là được rồi mình về trước." Lệ Tuyết biết được thứ mình muốn biết liền muốn trở về.

Ánh mắt cậu ta nhanh chóng biến đổi khi thấy Lệ Tuyết muốn trở về "Cậu… Cậu không phải đến thăm mình sao, sao lại nhanh chóng muốn rời đi."

Lệ Tuyết ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn cậu ta, cô với cậu ta cũng không thân đến mức phải đến thăm, còn có cậu ta làm mình ghét như vậy, làm sao có khả năng mình sẽ đến thăm cậu ta đây, cô nói "Không hẳn là vậy, mình chỉ là làm theo lời cô giáo đến xem tình hình của cậu."

Cậu nghe được câu nói của Lệ Tuyết liền đứng hình, cô ấy quá vô tình, quá thờ ơ, cậu như vậy mà hao tâm vì cô ấy vậy mà cô ấy lại không hay biết thì ra mình quá mơ mộng, ánh mắt cậu vô cùng thất vọng nhìn Lệ Tuyết "Cậu đến đây là vì cô giáo giao phó sao." Cậu như muốn xác định lại một lần nữa.

"Đúng vậy, chứ cậu nghĩ vì cái gì." Lệ Tuyết vô tình trả lời, cô không có để ý đến sự thay đổi của cậu ta lúc này.

Cậu cười yếu ớt nhìn cô, đôi mắt chưa đầy nỗi thất vọng, cô đã như vậy vô tình làm tim cậu tan nát, vậy cậu còn muốn như thế nào nữa đây "Được vậy mình tiễn cậu."

Kể từ ngày hôm đó cô thấy cậu thì mấy ngày sau liền không thấy nữa, cô đi hỏi bạn học thì biết là cậu ta chuyển trường, còn biết được cậu ta chính là thích mình, bạn học nói cậu ta vì muốn gây ấn tượng đã luôn chọc ghẹo cô, khiến cô ghét cậu ta, bạn học còn nói cậu ta vì tin tưởng câu nói càng ghét càng yêu và ghét bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu nên mới cô tình chọc giận và trêu ghẹo cô.

Lệ Tuyết cười khổ thật là chỉ có mấy người con trai mới nghĩ được như vậy, cô lại chính là loại người càng ghét thì càng không quan tâm đến, nhưng lần này lại khác cô đối với sự trêu chọc của Nhã Kỳ cũng có một chút chờ mong, công việc của cô không có nhiều, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng lại là thời gian làm việc nên cô cũng không tiện đi ra ngoài, những thời gian rảnh rỗi đó khiến cô cảm thấy buồn chán, mỗi người mỗi việc không ai để ý đến cô, Gia Kiệt thì lâu lâu mới dẫn cô ra ngoài riêng chỉ có Nhã Kỳ, cô ấy mỗi ngày đều đúng thời điểm cô buồn chán mà chạy tới, cô ấy thật sự để ý cô, nghĩ đến Nhã Kỳ để ý mình trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy một mảnh ấm áp.

Tình yêu chính là như vậy, luôn xuất hiện vào những lúc chúng ta không để ý đến, nhưng  dù chúng ta không để ý đi chăng nữa thì những xúc cảm đó tự nhiên tiếng vào lòng mình, từ từ tiến nhập vào tìm mình, từ từ hãm sâu vào trong đó,  trong chớp mắt khiến chúng ta không khống chế được đó được gọi là rung động.

T/g: Hihi chào cả nhà….. Không biết nói gì nữa…. À quên, ta muốn hỏi mọi người một chuyện nhưng mà…. Nhưng mà thấy hơi kỳ… Mà thôi nghĩ lại rồi chính là nên hỏi á.

Mọi người thấy ta có nên viết chút H cho truyện này không nhỉ!!!! Mọi người cho ta chút ý kiến nhé.

Chúc cả nhà ngày chủ nhật vui vẻ, còn có chúc mấy chị em 20/10 hạnh phúc và may mắn nhé *chúc trước*, ai có gấu thì ta hi vọng mọi người sẽ nhận được một món quà ý nghĩa nhé. Trân thành cảm ơn mm.