7:45am……
Lệ Băng nhanh chóng đi lên phòng họp, do có chuyến công tác đột xuất nên cô đã thông báo cho tất cả mọi người hôm nay sẽ mở một cuộc họp. Lúc cô vừa lên tới thì Gia Kiệt và Lệ Tuyết cũng đã có mặt, mọi người bắt đầu vào cuộc họp.
Lệ Băng nghiêm mặt ngồi vào vị trí chủ trì, cô nhìn sơ qua tất cả mọi người để kiểm tra mọi người đã đến đủ chưa, cô nhìn lướt qua Nhã Kỳ ngồi bên cạnh rồi nói "Tôi có xem qua một số công trình gần đây của chúng ta, các công trình hiện tại điều đang tiến hành rất tốt, những công trình đó điều là những công trình tốt nếu hoàn thành xong tất cả thì chắc chắn tập đoàn của chúng ta sẽ có một nguồn lợi nhuận rất lớn, tôi muốn mọi người hãy giám sát chặt chẽ, và không để xảy ra sai sót gì." Cô ngừng một lúc rồi nói tiếp "Hiện tại công ty nội thất của chúng ta đang gặp một số rắc rối nên tôi tạm thời sẽ đi công tác một chuyến nhưng một mình tôi thì không thể đi hết cả hai thành phố lớn để kịp thu thập thông tin tôi muốn một người trong đây có thể thay tôi đến thành phố T."
"Lục Tổng tôi muốn đi thay chị." Lệ Tuyết là người đầu tiên lên tiếng, cô chính là loại người thích đi đây đi đó không thích gò bó nên liền lên tiếng.
"Lục Tổng em cũng muốn đi." Gia Kiệt cũng nói.
Lệ Băng nhìn hai người họ, cô biết Lệ Tuyết từ nhỏ chính là không chịu ở một chỗ mà luôn muốn đi ra ngoài còn Gia Kiệt chính là sợ Lệ Tuyết lo chơi không quan tâm đến công việc.
Sau một hồi ngẫm nghĩ Lệ Băng nói "Được rồi vậy lần này phiền Giám Đốc Lục và Thư Ký Tần đi công tác một chuyến." nói xong cô nhìn qua Nhã Kỳ.
Nhã Kỳ trợn tròn mắt nhìn Lệ Băng, còn Lệ Tuyết thì vô cùng ngạc nhiên, tại sao cô lại phải đi cùng cái tên đáng ghét kia chứ nhưng mà lời đã nói rồi, Lệ Băng cũng đã đồng ý bây giờ rút lại cũng không được.
Lệ Băng nhìn thấy Nhã Kỳ trợn tròn mắt nhìn mình cô liền nói "Lần này phiền Thư ký Tần một chuyến, dù gì cô cũng đã có kinh nghiệm nên có thể hướng dẫn Giám đốc Lục."
Nhã Kỳ không nói gì trực tiếp gật đầu nhưng trong lòng cô là đang chửi thầm Lệ Băng, cô ấy có phải là đang muốn chơi cô không, rõ ràng biết cô và nhóc con kia không hợp nhau vậy mà còn cố tình kêu cô và nhóc con kia đi công tác.
"Trong những ngày tôi đi mọi người nếu có chuyện thì cứ trực tiếp nói chuyện với Phó tổng Lục." Lệ Băng nói với mọi người.
Mọi người đều gật đầu, Lệ Băng thấy vậy cũng không nói gì thêm trực tiếp kết thúc cuộc họp. Cô nhanh chóng đi xuống gara, lúc này Trợ lý Kim đã chờ cô bên dưới.
Lên xe Trợ lý Kim khỏi động xe, ông ấy chở cô đến nơi mà cô mãi mãi không muốn đến nhất.
—————————————————
Lệ Tuyết trực tiếp lái xe trở về nhà, cô nhanh chóng lên phòng chuẩn bị quần áo và xuất phát vào trưa hôm nay. Không phải là bị ép buộc phải đi ngay hôm nay mà vì cô muốn đến sớm một chút để có thời gian nghỉ ngơi và dạo chơi một chút.
Còn bên Nhã Kỳ cô cũng trở về nhà và chuẩn bị quần áo, cô vừa xếp đồ vừa lẩm bẩm.
"Lệ Tuyết chết tiệt, cô là cái đồ chết bầm, rõ ràng không ai bắt buộc phải đi trong hôm nay mà cứ đòi đi, bộ sợ người khác sẽ đi thay cô sao, cái đồ đáng ghét, khó ưa, chết tiệt mà, cô cứ chờ đó tôi sẽ cho cô biết tay." Sau một hồi lẩm bẩm thì cô đã chuẩn bị xong.
Cô vào nhà tắm thay quần áo lại, cô lấy một chiếc áo sơ mi màu đen cùng với quần jean cùng màu, nhanh chóng thay xong quần áo, rồi chạy đến nhà của Lệ Tuyết, trước lúc trở về chuẩn bị thì Lệ Tuyết đã đưa cô địa chỉ bảo cô đến đón. Không mất bao nhiêu thời gian cô đã có mặt trước cửa Lục Gia.
Đúng lúc Lệ Tuyết cũng từ trong bước ra, Lệ Tuyết nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen đậu trước mặt, cô trực tiếp mở cửa và ngồi vào bên trong, cũng không hề để ý xem bên trong có phải Nhã Kỳ hay không.
"Được rồi, cứ chạy thẳng đến thành phố T đi." Lệ Tuyết ra lệnh với Nhã Kỳ.
Nhã Kỳ nhăn mặt nhìn Lệ Tuyết "Thứ nhất tôi không phải tài xế của cô, thứ hai tôi chỉ đi theo để chỉ dạy cô, cô không có quyền ra lệnh với tôi."
"Được, vậy phiền Thư ký Tần chở tôi đến thành phố T." Lệ Tuyết biết được mình có hơi lỗ mãn liền nhỏ giọng.
"Từ đây đến thành phố T cũng mất 8 tiếng đồng hồ, hiện tại là 9:00am đến đó là 17:00chiều, khách sạn hiện tại chưa có đặt sẵn tôi và cô đến đấy lỡ không có phòng thì sao." Nhã Kỳ tính toán kỹ càng một lần, con người cô là vậy một khi làm việc gì đó là phải có kế hoạch rõ ràng.
"Không sao tôi đã cho người đặt phòng rồi nên không phải lo." Lệ Tuyết nói với Nhã Kỳ.
"Được vậy cô thắt dây an toàn vào, tôi chạy nhanh một chút đến sớm một chút có thể nghĩ ngơi." Nhã Kỳ khởi động xe và chạy đi.
Nhã Kỳ chạy xe lâu lâu lại nhìn qua người bên cạnh một chút, cô nhìn thấy vẻ mặt con nít của Lệ Tuyết liền cảm thấy thật dễ thương, còn có hai má có chút hồng hồng liền khiến người khác muốn nhéo một cái, lúc này cô mới phát hiện hai mắt của Lệ Tuyết đã có chút mơ màng.
"Đường vẫn còn xa cô ngủ một chút đi." Nhã Kỳ nói với Lệ Tuyết.
"Nhưng mà phải chạy tới 8 tiếng cô có thể chạy nổi sao." Lệ Tuyết nghi hoặc nhìn Nhã Kỳ.
"Tất nhiên là được." Nhã Kỳ nói một câu chắc chắn.
"Được rồi, tôi ngủ một chút, nếu mệt có thể nói tôi sẽ lái xe." Lệ Tuyết nói một câu ngắn gọn nhưng lại mang theo một chút sự ra lệnh, cô chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhắm mắt lại.
Nhã Kỳ chỉ biết cười trừ, nhóc con này chỉ biết ra lệnh với người khác thôi, nhưng mà cô cũng rất hợp tác chạy chậm lại một chút để Lệ Tuyết có thể ngủ tốt hơn, tiện tay cô bật một bài hát mà cô yêu thích nhất, rồi vừa lái xe vừa hát theo lời bài hát.
Với một bài hát vô cùng nhẹ nhàng và không bị va chạm nhiều nên Lệ Tuyết đã được dịp ngủ một giấc ngon lành. Lúc cô tỉnh dậy thì đã 16:00 rồi, cô cảm thấy có lỗi với Nhã Kỳ để một mình cô ấy lái xe tận 7 tiếng, cô nhìn Nhã Kỳ trên khuôn mặt ấy không có một chút mệt mỏi nào cả, ngược lại cô ấy rất vui vẻ vừa hát theo bài hát đang phát, tay thì nhẹ nhàng rõ từng ngón vào vô-lăng.
"Địa chỉ khách sạn ở đâu." Nhã Kỳ đột nhiên quay qua hỏi Lệ Tuyết.
"Cô chạy qua hai đoạn đường nữa, rẽ trái rồi chạy thẳng khoảng 500m là tới." Lệ Tuyết nói với Nhã Kỳ, cô đã được thông báo địa chỉ khách sạn trước.
"Được." Nhã Kỳ nói xong rồi tập trung vào việc lái xe.
Lệ Tuyết nhìn thấy Nhã Kỳ không có chút mệt mỏi nào cũng hơi nghi ngờ cô hỏi "Cô không mệt sao."
"Không, tôi đã quen với việc lái xe như thế này rồi." Nhã Kỳ nói cô gái này chính là đang nghi ngờ cô đây mà.
"Đã quen, cô đã từng lái xe hàng tiếng đồng hồ thế này sao." Lệ Tuyết hỏi, cô có một chút tò mò.
"Đúng vậy, lúc trước tôi đi du học, đã từng cùng bạn bè lái xe hàng tiếng đồng hồ đi chơi." Nhã Kỳ sợ Lệ Tuyết lại thắc mắc nên giải thích luôn.
Lệ Tuyết gật đầu như hiểu ý, cô tựa lưng vào ghế lại rồi nhìn ra bên ngoài. Khoảng 15 phút sau thì hai người đã tới khách sạn.
Lệ Tuyết nhìn khách sạn trước mặt, không phải là loại khách sạn cao cấp nhưng cũng không tệ. Cô và Nhã Kỳ bước vào trong, nhân viên nhìn thấy liền bước ra chào hỏi.
"Xin hỏi hai tiểu thư đây đã đặt phòng trước chưa ạ." Nhân viên lễ phép hỏi.
"Tôi là Lục Lệ Tuyết, trợ lý của tôi chắc hẳn đã gọi tới khách sạn." Lệ Tuyết nói.
"Thì ra là Lục tiểu thư, mời cô đến quầy lễ tân một chút." Nhân viên khi nghe Lệ Tuyết nói tên liền trở nên vô cùng niềm nở.
Lệ Tuyết và Nhã Kỳ bước lại quầy lễ tân.
"Lục tiểu thư đây chính là chìa khóa của cô." Nhân viên lễ tân đưa cho Lệ Tuyết một chiếc chìa khóa.
Lệ Tuyết nhìn chiếc chìa khóa hỏi "Không phải là hai phòng sao."
"Hiện tại khách sạn chúng tôi chỉ còn một phòng Vip duy nhất, chúng tôi đã nói chuyện với trợ lý của cô." Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng nói, vì vị tiểu thư trước mặt là con của một người có thế lực và địa vị vô cùng lớn nên những nhân viên này phải thật sự lễ phép để không bị mất việc.
Lệ Tuyết có chút tức giận, cô rút điện thoại trong túi ra cô mở màn hình lên nhưng nó hoàn toàn không hoạt động càng khiến cô thêm bực mình.
Nhã Kỳ nhìn thấy biểu cảm của Lệ Tuyết có chút không tốt và nhìn cái điện thoại của Lệ Tuyết, cô nhanh chóng rút chiếc điện thoại trong túi mình đưa cho Lệ Tuyết. "Điện thoại cô có lẽ đã hết pin có thể dùng điện thoại tôi."
Lệ Tuyết nhìn Nhã Kỳ rối nhận lấy điện thoại "Cảm ơn." Nói xong cô liền ấn nhanh dãy số của trợ lý , tiếng chuông reo không quá hai lần liền có người nghe máy.
"Alo…" một giọng nam nhân vang lên.
"Là tôi, Lục Lệ Tuyết." Giọng nói có chút lạnh của Lệ Tuyết vang lên.
"À, Nhị Tiểu Thư cô….."
"Tôi đã nói cậu đặt cho tôi hai phòng tại sao bây giờ chỉ còn lại một." Lệ Tuyết không đợi hắn nói hết câu liền hỏi, cô chính là muốn hỏi rõ ràng.
"Nhị Tiểu Thư là do hiện tại khách sạn đã hết phòng." Tên nam nhân đầu dây bên kia giải thích.
"Tại sao phải là khách sạn này không còn khách sạn nào khác."
"Tất cả khách sạn hiện tại đều không còn phòng, chỉ duy nhất khách sạn hiện tại là còn một phòng."
"Được rồi." Nói xong không đợi người bên kia trả lời liền tắt máy.
Cô nhìn Nhã Kỳ có chút xấu hổ, vẻ lạnh lùng lúc nãy cũng biến đâu mất "Hiện tại chỉ còn có khách sạn này còn phòng thôi."
"Không sao đâu, dù gì có phòng cũng đã được rồi." Nhã Kỳ nhìn thấy vẻ xấu hổ của Lệ Tuyết liền muốn cười thì ra nhóc con mày cũng biết xấu hổ nhưng cô nén cười quay sang lễ tân nói "Được rồi, có thể dẫn chúng tôi lên phòng."
Nhân viên lễ tân nhanh nhẹn dẫn bọn họ lên phòng đã chuẩn bị sẵn.
T/g: Sẵn tiện ta giải thích một chút về cấp bậc hiện tại của Lệ Băng và Gia Kiệt còn có Lệ Tuyết, chính là để tiện cho việc xưng hô nên ta đã thay đổi một chút về cấp bậc, Lệ Băng-TGĐ, Gia Kiệt-PTGĐ, Lệ Tuyết- GĐ.
Thật là một tuần trôi qua thật nhanh ta thấy mọi thứ hiện tại rất rất bình yên, bây giờ ta chỉ thiếu một người yêu nữa thôi thì cuộc sống của ta sẽ trở nên vô cùng trọn vẹn, ta đang rất muốn tận hưởng khoảng thời gian hiện tại nên ta đã có một quyết định nho nhỏ mong mọi người thông cảm, ta sẽ ngưng viết truyện hết tháng này nhưng mà ta hứa khi ta quay lại sẽ trả đủ tất cả các chương của 3 tuần sau và ta sẽ chăm chỉ để hoàn truyện trong năm nay. Bây giờ ta tranh thủ nghỉ ngơi tháng sau là bắt đầu náo nhiệt rồi chắc hẳn sẽ không như tháng này. Ta hi vọng mọi người sẽ luôn ủng hộ ta để ta có thêm động lực nha, ta vô cùng cảm ơn những vote những cmt của mọi người vì những thứ đó là động lực cho ta đi đến quảng đường của hôm nay và mai sau.
Thôi khuya rồi những ai còn thức thì mau đi ngủ đi, ta cũng đi ngủ đây.
G9
(Bằng tuổi mình còn chưa có nhu cầu tìm người yêu haha – người sửa lỗi chính tả 3/2018)