Ánh sáng lẻ loi từ cửa sổ len lỏi tỏa sáng một phần của căn phòng, Tú Anh từ từ mở đôi mi của mình, cô nhìn người bên cạnh, không biết từ khi nào đôi tay cô đã ôm lấy eo của Lệ Băng, cô nhẹ nhàng muốn rút tay lại nhưng khi cô vừa nhút nhít một chút thì đôi chân mày của Lệ Băng liền nhíu lại, thấy vậy cô liền không dám nhúc nhích nữa. Cô nhìn lên gương mặt của Lệ Băng, do hai người điều nằm nghiêng nên lúc này cả hai gương mặt của Lệ Băng và Tú Anh đối diện nhau, Tú Anh nhìn tất cả đường nét trên khuôn mặt của Lệ Băng, Lệ Băng lúc ngủ không giống như bình thường, khuôn mặt của Lệ Băng khi ngủ trông rất ngây thơ và hiền lành không giống với vẻ lạnh lùng của cô ấy hằng ngày, Tú Anh nhìn ngắm Lệ Băng cô muốn nhìn thật kỹ và muốn nhớ rõ từng đường nét trên khuôn mặt của Lệ Băng, đôi môi của Lệ Băng đã thu hút được ánh nhìn của Tú Anh, cô cứ chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ mọng xin đẹp của Lệ Băng, cô muốn chạm vào đôi môi đó, cô muốn cảm nhận hương vị của đôi môi đó và rồi lý trí cũng không thể thắng nổi con tim cô, cô áp sát môi mình vào môi của Lệ Băng, cô chỉ chạm nhẹ vào rồi luyến tiếc rời đi, cô sợ sẽ làm Lệ Băng tỉnh giấc, dù là chạm nhẹ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận hương vị của Lệ Băng, đôi môi của con gái lúc nào cũng mềm mại và rất ngọt còn có hương dâu đặc trưng của Lệ Băng. Cô nhìn thấy Lệ Băng dần dần mở mắt ra, mặt cô cũng không biết tại sao lại trở nên nóng hổi, hai má bắt đầu đỏ ửng, không biết làm thế nào để che giấu sự xấu hổ cô liền không màng đến việc cô rút tay lại sẽ khiến Lệ Băng giật mình hay không nữa mà nhanh chóng rút tay lại và bắt lấy cái chăn chùm hết cả người lại rồi giả vờ ngủ. Lệ Băng mở mắt ra thì thấy tên tội phạm đánh cắp nụ hôn đầu của cô đang xấu hổ chùm chăn hết cả người khi nhìn thấy cô sắp thức, cô mỉm cười với độ trẻ con của Tú Anh, đã dám hôn người ta mà còn xấu hổ sao, thật ra thì cô đã thức dậy từ lâu nhưng sợ sẽ làm Tú Anh thức giấc khi cô bước xuống giường nên đành nằm lại nhưng vì nằm lại nên cô mới thấy được hành động của Tú Anh, vậy là Tú Anh cũng yêu cô vậy thì rất tốt nhất định cô sẽ cho Tú Anh được hạnh phúc. Nhưng chị à, chờ em một thời gian nha em tin chắc sẽ không lâu đâu, nhất định phải chờ em.
Cô nhìn Tú Anh một lúc không thấy Tú Anh có hành động gì cả chắc là còn đang xấu hổ, thấy vậy cô cũng bước xuống giường giờ này chỉ mới 6:00am thôi nên cô nghĩ hôm nay sẽ làm một món gì đó khác với một ổ bánh mì và trứng, cô đi làm vệ sinh cá nhân xong rồi nhanh chóng xuống bếp. Tú Anh nghe thấy tiếng Lệ Băng đóng cửa nên liền mở chăn ra, thật sự là xấu hổ á (t/g: kiểu này của chị giống như là ăn trộm mà sợ người ta phát hiện nè, nhưng mà chị lại không lường trước được là người bị mất trộm đã biết, ôi thật là….. ko biết nói gì mà.) sau một hồi xấu hổ thì cô cũng đi làm vệ sinh cá nhân, lúc cô bước xuống phòng bếp thì đã nghe được mùi thơm của thức ăn, cô bước lại chỗ của Lệ Băng.
"Chị đã dậy rồi sao." Lệ Băng cười nhìn Tú Anh, hai má của Tú Anh vẫn còn đỏ á.
"Ừm, em nấu món gì thế." Tú Anh thắc mắc hỏi Lệ Băng.
"Chị đoán thử xem." Lệ Băng tinh nghịch hỏi Tú Anh.
"Ừm….. Là món cháo trắng cùng trứng muối đúng không." Tú Anh tinh ranh khi ngửi được mùi trứng muối, đây là món cô thích nên cũng dễ dàng nhận ra.
"Thật giỏi, sao chị lại biết." Lệ Băng hỏi Tú Anh khi thấy Tú Anh rất háo hức với món cháo trắng của cô.
"Vì đây là món chị thích nên không khó để nhận ra." Tú Anh trả lời Lệ Băng.
"Thì ra là vậy, nếu là món chị thích thì nhớ ăn nhiều vào." Lệ Băng nói với Tú Anh rồi lấy tay tắt bếp.
Tú Anh không có trả lời chỉ cười và gật đầu, cô phụ Lệ Băng lấy chén ra bàn, Lệ Băng cũng bưng cháo và trứng muối ra bàn, rồi múc cho cô và Tú Anh.
"Chị ăn đi xem thử có ngon không." Lệ Băng đưa chén cháo cho Tú Anh.
"Ừm, cảm ơn em." Tú Anh cầm lấy chén cháo từ tay Lệ Băng.
Tú Anh cho một ít cháo cùng trứng muối vào miệng, còn Lệ Băng thì cứ chăm chú nhìn Tú Anh chờ câu trả lời của cô ấy.
"Ừm….. sao ta, nó không… mặn cũng không lạt rất vừa ăn, rất ngon." Sau một hồi làm người nghe hồi hộp thì Tú Anh cũng hoàng thành câu nói.
"Vậy thì tốt rồi, chị ăn nhiều vào." Nói xong Lệ Băng gắp thêm một ít trứng muối cho vào chén của Tú Anh.
"Em cũng ăn đi, còn đi làm nữa." Tú Anh nói xong cũng gắp cho Lệ Băng một ít trứng.
Vậy là cả hai cùng nhau châm chú mà ăn, sau khoảng 30 phút sau thì đã xong, Lệ Băng cùng Tú Anh dọn dẹp tất cả chén bát, cả hai lại ngồi vào bàn, Lệ Băng như nhớ ra điều gì đó bước lại bếp, cô bưng ra một ly sữa đưa cho Tú Anh.
"Chị uống sữa đi." Lệ Băng nói với Tú Anh.
"Cảm ơn em." Tú Anh nhận lấy ly sữa từ tay Lệ Băng, ly sữa vẫn còn ấm cô uống một ít sữa rồi nhìn Lệ Băng.
"À đúng rồi, hôm nay tới ngày chị đi khám lại rồi, trưa nay em sẽ về cùng đi với chị." Lệ Băng nói với Tú Anh, xíu nữa thì cô đã quên rồi.
"Không cần đâu để chị tự đi được rồi, vết thương của chị cũng không còn đau nữa, có thể hoạt động bình thường rồi." Tú Anh không muốn Lệ Băng mệt nên cô không đồng ý để Lệ Băng cùng đi.
"Như vậy có ổn không, cứ để em đưa đi đi." Lệ Băng hỏi Tú Anh cô chỉ sợ là chân của Tú Anh vẫn còn đau không tiện thôi.
"Không sao đâu, chị có thể đi." Tú Anh kiên quyết không để Lệ Băng đưa đi.
"Chị ở gara còn một chiếc xe, đây là chìa khóa, chị có thể sử dụng nó, còn đây là địa chỉ và danh thiếp của bệnh viện, chị chỉ cần vào gặp bác sĩ Sở Hạo là được ." Lệ Băng nhìn thấy điều đó nên đành để Tú Anh đi một mình.
"Không cần đâu chị đi taxi là được rồi." Tú Anh nhận lấy tấm danh thiếp trên tay Lệ Băng và từ chối nhận lấy chìa khóa xe.
"Chị cứ cầm lấy nếu cần thì sử dụng." Lệ Băng nhét chìa khóa vào tay Tú Anh xong rồi nhìn lại đồng hồ đeo tay "Đã tới giờ rồi em chuẩn bị đi làm đây." Nói xong cô bước lên lầu chuẩn bị quần áo đi làm.
Tú Anh nhìn theo bóng lưng của Lệ Băng, rồi cũng bước lên lầu. Lệ Băng thay quần áo cũng mất 15 phút, cô bước ra ngoài thì thấy Tú Anh đang nằm trên giường cùng với một quyển sách, Tú Anh thấy Lệ Băng bước ra liền ngước mặt lên nhìn Lệ Băng, hôm nay Lệ Băng mặc một chiếc áo sơ mi và chiếc váy công sở không quá ngắn, cô bước lại đứng trước mặt Lệ Băng, cô đưa tay xoăn tay áo cho Lệ Băng, Lệ Băng cũng bất ngờ với hành động của Tú Anh nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và để cho Tú Anh xoắn tay áo cho cô.
"Đợi trời bớt nắng rồi hãy đi." Lệ Băng nói với Tú Anh.
"Ừm chị biết rồi, em lái xe cẩn thận." Tú Anh nhắc nhở Lệ Băng.
"Dạ." Lệ Băng định bước đi nhưng chợt nhớ ra điều gì đó "Chị có muốn đến công ty cùng em không, ở nhà một mình thế này sẽ rất chán."
"Nhưng mà, như vậy thì không được cho lắm." Ngoài mặt thì cô không muốn nhưng trong lòng Tú Anh lại rất muốn đến nơi Lệ Băng làm việc và cũng giống như Lệ Băng nói cô cứ ở nhà như thế này thì rất chán.
"Không sao, mau thay đồ đi rồi cùng em đến công ty." Lệ Băng vừa nói vừa bước lại tủ quần áo lấy giùm Tú Anh một bộ đồ thích hợp.
Tú Anh cầm lấy quần áo rồi bước vào nhà tắm thay đồ, ở ngoài thì Lệ Băng cầm lấy quyển sách của Tú Anh lên đọc, khoảng 15 phút sau thì Tú Anh cũng bước ra (t/g: hay người kể cả thời gian thay quần áo cũng giống đến như vậy sao. Thật là hâm mộ quà đi.) Lệ Băng chọn cho Tú Anh một chiếc quần jean màu đen và một chiếc áo sơ mi màu trắng, cô cũng bắt trước Tú Anh bước lại xoăn tay áo cho cô ấy. Cô chuẩn bị cho Tú Anh thêm một chiếc áo khoác và và một chiếc kính rồi mới chịu đi làm.
Cả hai cùng nhau bước ra gara xe của Lệ Băng, Tú Anh hôm nay là lần đầu tiên bước vào đây cô nhìn một lượt qua gara, gara rất rộng có thể chứa được cả 10 chiếc xe, Tú Anh bị thu hút bởi ba chiếc siêu xe màu đen của Lệ Băng nằm ở phía bên trái, một chiếc là Koenigsegg CCXR Trevita và một chiếc là Lamborghini Veneno và chiếc cuối cùng là Zenvo ST1, 3 chiếc siêu xe điều là màu đen. Lệ Băng nhìn qua Tú Anh thì thấy cô ấy đang nhìn 3 chiếc siêu xe mà ông ta mua tặng cho cô, 3 chiếc xe đó cô chưa hề chạm tới, lúc nãy chiếc chìa khóa cô đưa cho Tú Anh chính là chiếc Volva màu trắng của cô, còn cô sẽ lái chiếc Volva màu đen đi nhưng nhìn thấy sự hiếu kỳ của Tú Anh cko liền bước lại chiếc siêu xe thứ hai và nắm tay Tú Anh bước lại và mở của xe cho Tú Anh, cô vòng qua bên phải để ngồi vào ghế lái, đây là lần đầu tiên cô lái một chiếc siêu xe như thế này nhưng nó thật sự rất ngầu, cô khỏi động xe và nhanh chóng rời khỏi nhà. Thật là siêu xe có khác động cơ rất mạnh mẽ, tất cả điều rất thoải mái, Tú Anh nãy giờ vẫn còn đang nhìn ngấm chiếc xe, tuy là không phải lần đầu cô ngồi những chiếc xe hạng sang nhưng những chiếc siêu xe của Lệ Băng lại khiến cô thích thú, chiếc siêu xe thứ hai này động cơ rất mạnh mẽ, thiết kế bên trong cũng rất tỉ mỉ.
Lệ Băng nhìn thấy vẻ thích thú của Tú Anh khi cứ nhìn ngắm chiếc xe khóe môi cô liền cong lên một đường cong hoàn mỹ nhưng cái người kia thì không có dịp được nhìn thấy, Lệ Băng lại tiếp tục tập trung vào lái xe, còn Tú Anh sau khi nhìn ngắm siêu xe thì lại nhìn ra bên ngoài, giống như một đứa con nít thích thú với mọi thứ.
===> Còn Tiếp
T/g: Thôi tới đây thôi ngày mai mình sẽ đăng tiếp, sự thật thì vẫn nằm trong chạp sau nha, thật là….Hơi…. t/g cũng không muốn đâu, tại vì đôi trẻ của chúng ta rất ưu là vô tư và hồn nhiên khiến t/g viết hoài cũng không hết và viết hoài cũng không dứt được, thật là hiện mọi người ở chạp sau nha, t/g hứa chạp sau sẽ là một phần của sự thật, ko trá hình nữa đâu.
Đầu tiên là chúc mọi người có một ngày cuối tuần thật vui vẻ nha. Còn thứ hai là t/g vẫn thường mắc lỗi chính tả nên có gì sai sót thì xin mọi người bỏ qua và t/g cũng mong nhận được những lời góp ý của mọi người.
Và thứ ba là t/g xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ t/g nha.